MA THIÊN KÝ

Dịch giả: tieukinh

Biên: nila32

Hỏa Vân Phong là một ngọn núi nằm cách Thiết Hỏa cốc hơn một trăm dặm về phía Bắc. Trong sơn mạch dài liên miên này, Hỏa Vân Phong không có gì nổi bật. Nhưng trên núi phủ đầy một loại cây màu đỏ, nhìn từ xa, hình dạng bên ngoài ngọn núi này lại như một đám mây hình nấm cho nên mới có tên đó.

Lúc này, Liễu Minh đang cưỡi phi chu bay đến trên không cách ngọn núi kia tầm trăm trượng, đột nhiên nhíu mày. Lệnh bài Vân Xuyên trong tay áo của hắn đang rung lên nhè nhẹ. Hắn rung tay áo, một lệnh bài màu đỏ liền bay ra lơ lửng trước người, trên lệnh bài hồng quang lập lòe rồi xuất hiện một hàng chữ màu bạc. Liễu Minh nhìn qua liền kinh hãi một tay bắt quyết, phi chu màu xanh lượn vòng rồi đổi sang hướng khác phóng đi, đồng thời hắn dùng tinh thần lực mạnh mẽ quét khắp khu vực phụ cận mấy lần.

Sau thời gian một chén trà, ở chân trời xa xa xuất hiện một quang điểm màu bạc bay về phía hắn. Liễu Minh thấy vậy cũng tập trung tinh thần điều khiển phi chu nghênh đón. Trong nháy mắt quang điểm màu bạc kia đã lớn hơn mấy phần, đồng thời ẩn ẩn có thể nhìn thấy bên trong là một thân ảnh áo trắng thướt tha đang ngự kiếm bay tới. Khoảng cách càng thu hẹp thì quang điểm kia càng trở nên chập chờn. Liễu Minh điều khiển phi chu bay tới trước thêm một đoạn rồi dừng lại, bởi vì ngân quang kia cũng đã trong nháy mắt phóng tới rồi dừng lại, lộ ra người bên trong. Chính là Diệp Thiên Mi!

“Diệp sư thúc!” Liễu Minh kinh ngạc hô lên một tiếng.

Chỉ thấy Diệp Thiên Mi ngày thường lạnh như băng sương lúc này sắc mặt đã tái nhợt, hiển nhiên đã bị trọng thương. Nàng nhìn thấy Liễu Minh thì gật đầu rồi đột nhiên loạng choạng, cự kiếm cũng trong nháy mắt hóa thành từng điểm tinh quang tiêu tán, thân thể mềm nhũn rơi thẳng xuống. Liễu Minh cả kinh liền bắt quyết điều khiển phi chu bay tới. Lúc còn cách nàng hai ba trượng, hắn rung tay áo phóng ra một luồng hắc khí hóa thành một sợi dây thừng cuốn tới.

“Vù!” một tiếng.

Sợi dây thừng liền quấn lấy eo nàng, kéo lên phi chu. Liễu Minh lúc này mới thở phào, điều khiển dây thừng để nàng nằm trên sàn phi chu. Diệp Thiên Mi lúc này miễn cưỡng mở cặp mắt nặng trĩu, nói ngắt quãng:

“Có kẻ đang đuổi tới…. lão giả mày dài, Hóa Tinh trung kỳ…nơi…nơi này không thể ở lâu, phải đi ngay….giúp ta tranh thủ ít thời gian.”

Nàng chưa nói xong đã chịu không nổi mà ngất đi.

Liễu Minh vừa nghe đến bốn chữ “Hóa Tinh trung kỳ” liền kinh hãi quay đầu phi chu phóng đi theo đường cũ. Sau đó hắn lại rung tay áo lấy ra mấy cái bình đổ ra một nắm đan dược cho Diệp Thiên Mi phục dụng. Sau một lát, tuy sắc mặt nàng đã hồng hào hơn nhưng vẫn không tỉnh lại. Trong lòng hắn trầm xuống, nàng bị thương còn nặng hơn hắn tưởng, mà kẻ đánh nàng trọng thương rất có thể là kẻ đang đuổi phía sau. Xem ra tình hình không hay ho chút nào. Liễu Minh một bên suy nghĩ một bên phóng thần thức theo dõi tình hình phía sau.

Sau thời gian một nén hương. Phía trên Hỏa Vân Phong tầm hơn trăm trượng.

Lão giả mày xanh mặc áo xám đang đứng trên không trung như đang suy nghĩ gì đó. Không ngờ nữ nhân này còn có đồng đảng tiếp ứng, giờ này chắc đã chạy được trăm dặm rồi. Lúc này lão đang nhìn chằm chằm vào một viên bàn màu đỏ, trên đó có một điểm bạch quang đang di chuyển ra vùng rìa viên bàn.

“Chạy vội như vậy thì xem ra tu vi kẻ này cũng không ra gì, hẳn là hậu bối của Diệp Thiên Mi, đã thế thì đừng mong thoát khỏi tay ta.” Lưu lão cười lạnh nói.

Tiếp đó lão rung tay áo phóng ra thanh đồng phi xa của Ma Thứ.

“Để ta xem các ngươi chạy được tới đâu.” Nói xong lão hai tay bắt quyết, bánh xe của thanh đồng phi xa xoay vù vù rồi cỗ xe hóa thành một tàn ảnh màu xanh bắn đi.

Trong lúc đôi bên một đuổi một chạy thì trận chiến trong Thiết Hỏa Cốc cũng đã đi vào giai đoạn quyết liệt.

Nơi Thánh Cơ tiên tử và Xích Lý kịch chiến cứ một lúc lại truyền ra tiếng nổ kinh thiên động địa. Thánh Cơ tiên tử tuy đã dựa vào trận pháp và một bộ linh khí gia tăng tu vi lên, nhưng dù sao cũng không phải là tu sĩ Hóa Tinh, cho nên lúc này đã rơi vào thế hạ phong. Có điều nàng nhất thời cũng chưa bại ngay mà vẫn có thể giằng co với Xích Lý một lúc. Trong lúc giao chiến nàng vội nhìn xung quanh một lượt rồi cau mày.

Nàng hiểu rõ thắng bại của trận chiến này không phải do mình và Xích Lý quyết định, mà phụ thuộc vào kết quả trận chiến giữa Thanh Cầm và Hồng Tam. Hai cường giả Hóa Tinh này đang không ngừng biến đổi pháp quyết, giữa không trung một côn một kích lúc phân lúc hợp, khiến xung quanh không ngừng lóe lên linh quang, tiếng kim loại va chạm vang lên liên tục, nhất thời khó phân cao thấp.

Mà hai gã linh sư Hải tộc đang đấu với chiến binh của Hải yêu tộc sau khi lần lượt tiêu diệt được một chiến binh hải yêu tộc thì cũng vết thương đầy mình, trước từng đợt công kích của hai đại hán Hải yêu tộc thì liên tục phải thối lui, xem ra đã không còn cầm cự được bao lâu. Già Lam ở cách đó không xa dường như cũng đã thi triển hết bản lĩnh mới có thể cầm cự với hai con yêu thú Ngưng Dịch hậu kỳ, nếu lại thêm hai gã đại hán yêu tộc kia thì e chuyện thắng bại chỉ là chuyện trong nháy mắt. Không được, nếu cứ thế này thì chẳng những không giữ được Tịch Thủy Thuẫn mà tính mạng người bên mình cũng khó giữ. Thánh Cơ Tiên Tử nghĩ tới đây, mặt lộ vẻ kiên quyết chuẩn bị thi triển thủ đoạn mạnh nhất.

“Ầm”

Lông vũ bảy màu do cổ cầm huyễn hóa ra lại lần nữa chặn đứng công kích của cự đỉnh, đôi bên va chạm phát ra tiếng nổ ầm ầm. Lát sau Thánh Cơ Tiên Tử đưa đôi ngọc thủ lên ngang ngực, ngón tay nhanh chóng bắt quyết, tiếp theo ngàng mở miệng phun ra một phù lục màu lam đậm lập lòe quang mang. Nàng thúc giục pháp quyết phun ra mấy ngụm tinh huyết. Phù lục vỡ nát rồi phóng ra một đạo lam quang, sau khi lam quang xoay tròn thì dần dần ngưng tụ ra hư ảnh một lão giả nửa người nửa cá. Chỉ thấy hư ảnh lão giả này đầu đội vương miện màu đỏ bằng san hô, mình mặc trường bào màu lục, thân dưới phủ đầy lân phiến màu vàng kim nhạt, vẻ mặt cực kỳ uy nghiêm. Hư ảnh vừa xuất hiện liền lạnh lùng giơ tay điểm về phía Xích Lý.

“Vù” một tiếng.

Hư không trên đầu Xích Lý thình lình xuất hiện một hư ảnh ngón tay to khoảng một trượng. Ngón tay này chỉ hơi rung lên rồi hung hăng đè xuống. Xích Lý thấy vậy thì tròng mắt co rút lại, nhưng nàng liền hừ một tiếng rồi tùy ý vung tay phải ném cái đỉnh vuông màu đỏ trong tay lên. Cái đỉnh đón gió lớn lên mười mấy trượng. Xích Lý niệm chú rồi liên tục búng mười ngón tay, lập tức xuất hiện rất nhiều phù văn nhập vào cái đỉnh. Cái đỉnh tỏa hồng quang rực rỡ, nó hơi rung lên rồi đón đỡ hư ảnh ngón tay màu lam kia.

“Ầm ầm”

Một hồi tiếng nổ vang lên rồi một luồng khí tức đáng sợ cuồng bạo phát ra. Cự đỉnh sau khi trầm xuống thì quang mang cũng ảm đạm đi. Ngón tay kia lại thuận thế tiếp tục đè xuống. Xích Lý kinh hãi rồi lại lộ vẻ dữ tợn, há to miệng phun ra một quang đoàn màu trắng. Quang đoàn này chỉ lớn bằng ngón tay cái, tỏa ra quầng sáng màu trắng nhu hòa, xung quanh có vô số phù văn màu đỏ nhạt, bên trong quang đoàn không biết là thứ gì mà lại sáng long lanh phát ra linh khí kinh người. Hồng Tam đang đấu với Thanh Cầm cũng bị tiếng động bên này thu hút sự chú ý, nhân lúc rảnh tay liền liếc qua. Nhưng giây lát sau lão liền kinh hãi kêu lên:

“Là Nguyên Châu, Thánh Cơ mau lùi lại, ngươi không ngăn nổi thứ này đâu.”

Nhưng đã muộn. Xích Lý cười lạnh rồi đánh pháp quyết. Chỉ thấy quang đoàn kia từ màu trắng liền chuyển sang màu đỏ rồi bắn vọt lên trời, đồng thời tỏa ra hỏa diễm đỏ sậm. Chính là bản mệnh hỏa diễm do Xích Lý khổ tu nhiều năm. Thánh Cơ Tiên Tử kinh hãi vội triệu hồi hư ảnh ngón tay kia.

Kết quả chỉ nghe “Ầm” một tiếng, hỏa diễm đỏ sậm liền va vào hư ảnh ngón tay sau đó nổ tung, hóa thành một biển lửa rộng mười mấy trượng. Hư ảnh ngón tay màu lam trong biển lửa dần dần ảm đạm rồi hóa thành tinh quang tiêu tán. Lúc này Xích Lý lại hừ lạnh giơ tay trái điểm lên biển lửa trên không. Hỏa diễm cuộn lên rồi hóa thành một hỏa tường cao hơn mười trượng phóng về phía đối diện. Đối với Xích Lý, một khi đã động dụng đến trọng bảo hao tổn chân nguyên như vậy thì không thể tha cho đối phương được.

Thánh cơ tiên tử thấy vậy thì kinh hãi vội vàng điều khiển lông vũ huyễn hóa thành tầng tầng hư ảnh tạm thời ngăn hỏa tường lại. Nhưng dưới công kích dồn dập của hỏa lãng, những hư ảnh lông vũ kia đều như bọt nước vỡ tan ra. Hồng Tam thấy thế thì nhịn không được bức lui Thanh Cầm rồi nhoáng lên lao về phía Thánh Cơ tiên tử.

Bình luận


T
Truong Nguyen
28-03-2023

Truyện này có phần 2 ko ad

H
Huy
28-03-2023

Truyện này có giống cầu ma K ạ

K
khải LQMB
28-03-2023

Rồi vợ nó đâu .

T
Trọng Hà Đăng
28-03-2023

hay

T
Truong Nguyen
28-03-2023

Truyện này có phần 2 ko ad

T
Thanh Nguyên
28-03-2023

Truyện rất hay

V
vu huy nguyen
28-03-2023

Rat hay anh. ️️️

T
trri le
28-03-2023

Nhớ truyện này full rui mà

H
Hương Híp
28-03-2023

Hay quá chú ạ

S
Sang Ho
28-03-2023

Hay hay wa chủ ơi ️️️️

D
deple tran
28-03-2023

Phần sau là ma thiên ký củng rất hay.

K
Kimdung Tranle
28-03-2023

Truyện này có full không bạn ?

Q
Quy Lê
28-03-2023

Đinh của đỉnh quá hay

C
Cường Hồ
28-03-2023

Nghe tên đã hay rồi cả Cảm ơn ok

T
Tiểu Tà Thần
28-03-2023

Bộ này liên quan đến phàm nhân tu tiên không mọi người

Truyện đang đọc

Báo lỗi