MA THIÊN KÝ

Dịch giả: khangvan

Biên: nila32

Sau thời gian uống cạn chung trà thì kiếm quang màu đỏ đã dần dần mờ đi, độ lớn cũng chỉ còn lại hơn một xích, mà càng ngày càng bị thu nhỏ lại.

Liễu Minh thở dài một hơi, một tay vung lên rồi thu hồi phi kiếm lại, đối mặt với kiếm ảnh màu xanh kia thì tay áo vung lên, từng điểm kim quang bay nhanh ra rồi quay tròn, “Phốc” một tiếng rồi hóa thành một màn cát màu vàng nhạt.

Theo cánh tay hắn nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, rồi bắn ra liên tiếp mấy đạo pháp quyết, lóe lên rồi chui vào trong màn cát.

Một tiếng “Oanh” trầm đục vang lên, màn cát màu vàng liền xoay tròn, hóa thành một tầng phòng ngự chắn trước người Liễu Minh.

Thanh niên cẩm bào thấy vậy thì trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt, hét lớn một tiếng, mười ngón tay biến ảo, nhất thời không biết đã đánh ra bao nhiêu đạo pháp quyết, kiếm quang màu xanh mơ hồ một cái rồi điên cuồng biến lớn, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một con cự mãng màu xanh dài gần mười trượng.

Hắn rốt cuộc cũng sử dụng ra thần thông chính thức của kiếm tu, khiến cho phi kiếm hóa hình xông ra.

Cái đuôi của cự mãng quất xuống liền hóa thành vô số ánh sáng hư ảnh màu xanh, đánh lên tầng phòng hộ do Lạc Kim Sa biến thành.

Phanh!

Những nơi ánh sáng màu xanh đi qua thì kim quang trên mặt ngoài của màn cát lưu chuyển, lại hóa thành vô số cát sỏi văng khắp nơi, không thể nào ngăn cản được ánh sáng màu xanh một chút nào.

Ngay sau đó thì mấy tiếng nứt vỡ giòn tan vang lên.

Cự mãng màu xanh thoáng một cái đã kích phá mấy tầng phòng ngự, sau một khắc đã nhào đến trước người Liễu Minh, cái miệng mở rộng, hung hăng cắn về phía Liễu Minh.

Kim Ngọc Hoàn phía xa thấy vậy thì không khỏi kinh hô lên một tiếng.

Trên khuôn mặt thon dài của Sa Thông Thiên nổi lên một tia lãnh khốc, một ngón tay điểm mạnh về phía đối diện, không hề có ý tứ lưu thủ chút nào.

Nhưng mà đầu vai của Liễu Minh thỉ nhoáng lên một cái, thân hình liền mơ hồ, bên dưới màn cát bụi vỡ tung tóe kia biến mất vô ảnh vô tung.

Cự mãng hùng hổ tung ra một kích, không ngờ lại chụp vào khoảng không.

Thanh niên cẩm bào thấy vậy thì trong mắt lóe lên dị sắc.

Nhưng sau một khắc, phía trên của cự mãng lóe lên, xuất hiện một đạo nhân ảnh, theo âm thanh rồng ngâm hổ gầm vang lên thì Liễu Minh được hắc khí cuồn cuộn cuốn lấy hiện ra, thừa dịp thanh niên cẩm bào chưa kịp phản ứng, một nắm đầm được phủ đầy lân phiến màu đỏ mạnh mẽ tung ra một kích, đấm thẳng vào đỉnh đầu của cự mãng.

Cự mãng gào thét lên một tiếng rồi bay ngược lại, ánh sáng màu xanh quanh thân tản ra, một lần nữa biến thành phi kiếm màu xanh bay ngược trở về.

“Long Hổ Minh Ngục Công! Đây là công pháp nội môn, sao ngươi lại có công pháp này!” Sa Thông Thiên vừa nhìn thấy hắc khí trên người Liễu Minh thì sững sờ, nhưng lập tức nhớ ra cái gì đó, sắc mặt đại biến quát lên, sau đó hắn liền vung tay lên triệu hồi phi kiếm, cúi đầu nhìn vào nó.

Hào quang trên phi kiếm mơ hồ có chút bất ổn, mũi kiếm cũng có một chút vết rạn, thoạt nhìn thì linh tính tổn hại không nhỏ, thanh niên cẩm bào thấy vậy thì trong mắt lập tức hiện lên vẻ nghiêm túc.

“Công pháp này đương nhiên là do tông môn ban tặng cho ta. Các hạ còn muốn đánh nữa không?” Liễu Minh nhàn nhạt mở miệng, hắc khí trên người lại cuồn cuộn không ngừng, đồng thời đánh ra mấy đạo pháp quyết, cát bụi đầy trời liền biến thành một dãy kim quang bay vào trong tay áo của hắn.

Tên Sa Thông Thiên này đúng là một đại kình địch, lực phòng ngự của Lạc Kim Sa mạnh mẽ như vậy, ngoại trừ Hỏa linh vương thì đây chính là lần thứ hai bị công phá.

Nhưng một quyền vừa rồi cũng đã làm cho đối phương ăn một chút đau khổ.

“Ngươi tên gì, đệ tử ngoại môn trước đây ta chưa từng thấy ngươi, chẳng lẽ là đệ tử mới nhập môn?” Ánh mắt của thanh niên cẩm bào lóe lên, nhìn kỹ một hồi, sau đó lạnh lùng nói ra.

“Tại hạ cũng chỉ là một tên đệ tử vô danh mà thôi, nói tính danh thì chỉ sợ sư huynh cũng không biết được.” Liễu Minh cười hặc hặc trả lời.

“Tốt, ta nhớ kỹ ngươi rồi. Ngươi đã nhất quyết giúp đỡ nha đầu kia thì tùy ngươi. Nhưng mà ta cũng nhắc nhở ngươi, lần sau mà còn dám ngăn cản ta thì cũng không phải là chuyện dễ dàng như vừa rồi nữa.” Trong mắt Sa Thông Thiên lóe lên hàn quang, nói xong hai câu thì liền xoay người một cái, không chút do dự mà phá không bay đi.

Liễu Minh thấy vậy thì nao nao, trong mắt chớp động cũng tự đánh giá.

“Thật không nghĩ đến Liễu huynh thực lực mạnh mẽ như vậy, vậy mà lại có thể bức lui người này.” Kim Ngọc Hoàn tự nhiên cũng không có nghĩ nhiều như vậy, vừa thấy thanh niên cẩm bào bay đi thì phi thân đến bên cạnh Liễu Minh, mừng rỡ nói.

“Kim cô nương nói quá lời rồi, cũng chỉ là may mắn mà thôi, người này thân là đệ tử nội môn, thủ đoạn che giấu cũng không ít, tại hạ cũng chỉ có thể làm hết sức thôi. Chẳng qua là tại hạ có chút tò mò là lúc trước trong phường thị tông môn, tại hạ nghe được là người này dây dưa không dứt với cô nương, hôm nay lại tự mình chạy đến tận đây, không biết nguyên nhân tột cùng là gì?” Liễu Minh cười ha ha, bỗng nhiên xoay chuyển lời nói, hỏi.

“Cái này…” Vẻ mặt Kim Ngọc Hoàn liền cứng lại.

“Nếu như Kim cô nương có điều khó nói thì coi như tại hạ chưa đề cập đến vậy.” Liễu Minh mỉm cười, nhàn nhạt nói ra.

“Liễu sư huynh quá lời rồi, hôm nay có thể bức lui người này, tất cả đều dựa vào thần thông của Liễu sư huynh, tiểu muội sao có thể lừa gạt nữa chứ. Sa gia bọn hắn vốn vẫn có mưu đồ đối với bảo vật lưu lại của tổ tiên Kim gia, cho nên hắn mới liên tiếp dây dưa với ta.” Thần sắc Kim Ngọc Hoàn một hồi biến ảo, sau đó hàm hồ nói ra.

“Thật không?” Liễu Minh lộ ra vẻ mặt cười mà không phải cười hỏi.

Kim Ngọc Hoàn bị hắn nhìn như vậy thì cảm thấy nhột nhạt trong lòng, ánh mắt theo bản năng mà tránh đi, cúi đầu không nói.

“Đã như vậy thì ta và cô nương mau chóng lấy di vật mà tổ tiên cô nương lưu lại, tránh cho đêm dài lắm mộng.” Liễu Minh mỉm cười, quay về phía huyệt động đi vào.

Lời nói của nàng này mơ hồ không rõ, khẳng định là che giấu không ít chuyện, nhưng mà hắn cũng chả có hứng thú hỏi đến, đi cùng nàng ta chuyến này, hoàn toàn là vì đạo Thông Mạch Linh Phù kia thôi.

Thấy Liễu Minh không có tiếp tục truy vấn, Kim Ngọc Hoàn thầm thở ra một hơi, nhìn về phía chân trời xa một cái, sau đó mới quay người đi vào trong động quật.

“Sa Thông Thiên mặc dù đã đi rồi những mà không chắc là hắn có thể quay lại hay không, mà nơi này không có thủ vệ, nếu có người xâm nhập thì thật là phiền toái, để đề phòng… thì ta vẫn nên bày ra một pháp trận.” Liễu Minh mới rời đi hai bước thì bỗng nhiên dừng lại, xoay người lại nói.

Kim Ngọc Hoàn suy nghĩ thì cũng thấy có chút đạo lý.

Nàng này thoạt nhìn chuẩn bị vô cùng đầy đủ, tùy thân cũng mang theo hai bộ pháp khí bày trận.

Hai người tại lối vào của động quật bận rộn một hồi, sau thời gian một nén nhang thì đã bày ra một pháp trận phòng ngự và một pháp trận cảm ứng, lúc này mới đi sâu vào trong động quật.

Lần nữa đi đến gần hàn đàm thì Kim Ngọc Hoàn lấy ra một kiện giáp da màu đỏ sậm và một tấm ngọc phù màu trắng giao cho Liễu Minh, mà trong nay nàng ta cũng có cầm những thứ đó.

“Đây là Tịch Hàn Giáp dùng tơ của Hỏa Chu ngàn năm chế thành, mặc lên người thì có tác dụng chống lại hàn khí xâm nhập, cũng có thể bảo vệ nhất đinh khi ta và huynh tiến vào hàn đàm. Nhưng mà cần phải tiêu hao pháp lực bản thân mới có thể phát huy được hoàn toàn công hiệu.” Kim Ngọc Hoàn không đợi Liễu Minh hỏi đến thì đã giải thích.

Liễu Minh nghe vậy thì thần thức liền quét qua tấm bì giáp trong tay, chợt cảm thấy một cảm giác nóng nực từ đó truyền đến, sau đó liền mặc lên người, thử rót một chút pháp lực vào đó.

Lập tức bề mặt của bì giáp lóe lên hào quang đỏ sậm, một cảm giác nóng nực xuất hiện trên người Liễu Minh, thân hình trong nháy mắt dường như là đang ở trong một lò lửa, hàn khí xung quanh trong nháy mắt liền biến mất.

“Con yêu trùng băng tằm kia xảo trá dị thường, mà một thân thần thông hàn băng cũng vô cùng lợi hại, nếu mà giao chiến trong hàn đàm thì quá mức nguy hiểm, cho nên chúng ta cần nghĩ cách dụ nó ra khỏi mặt nước mới được.” Kim Ngọc Hoàn cũng khoác chiếc bì giáp lên người, duỗi ngón tay sửa lại lọn tóc buông xuống bên thái dương, thận trong nói ra.

“Đó là điều tất nhiên, Kim cô nương đã trấn định như thế thì chắc hẳn đã có biện pháp, tại hạ xin rửa tai lắng nghe.” Liễu Minh mỉm cười nói.

Kim Ngọc Hoàn nghe vậy thì lại khiêm tốn cười nói hai câu, sau đó trầm ngâm tiếp tục nói.

“Yêu trùng kia bình thường đều ẩn núp dưới đáy hàn đàm một mực không ra. Nhưng mà việc này cũng không cần lo lắng, ta đã chuẩn bị một chút mồi nhử đặc thù, cam đoan có thể dẫn dụ nó đến phụ cận của hàn đàm. Ngọc phù này chính là ẩn thân phù, có thể tạm thời che giấu khí tức của ta và ngươi, đợi nó xuất hiện thì hai ta đồng loạt ra tay, một người cản trước lối vào, người còn lại thì toàn lực ra tay nhanh chóng giết chết nó.

“Nếu đã muốn vây khốn con trùng này thì tại sao ta không bố trí một trận pháp vây khốn tại phụ cận, từ đó thì càng nắm chắc hơn không?” Liễu Minh đề nghị.

“Tuyệt đối không thể, loại băng tằm này vô cùng linh mẫn đối với linh lực dao động của cấm chế, nếu mà bố trí trận pháp thì chỉ sợ ngay cả hàn đàm nó cũng không dám ra.” Kim Ngọc Hoàn vội vàng nói.

“Thì ra là thế, vậy thì cứ theo kế hoạch của cô nương đi, xem ra cô nương nghiên cứu đã lâu rồi, như vậy thì tốt quá, an bài cẩn thận như thế thì tin tưởng có thể thuận lợi giết chết con băng tằm kia.”

Hai người thương nghị một chút, sau đó lập tức hành động.

Kim Ngọc Hoàn lấy từ bên hông ra một chiếc hộp gỗ dài nửa xích, bên trên có dán một tấm phù lục màu vàng nhạt.

Nàng ta không chút do dự xé tấm phù lục xuống, mở hộp gỗ ra.

Kết quả nắp hộp gỗ vừa mới mở ra thì một luồng hàn khí cuồn cuộn tuôn ra, một quả trứng côn trùng màu trắng to bằng nắm đấm hiện ra, theo đó thì một cảm giác hôi tanh từ nó truyền ra.

Cánh tay nàng ta khẽ động, cẩn thận từng li từng tí lấy quả trứng ra, thân hình nhoáng lên liền xuất hiện trong một cái hố sâu trong một góc của động quật, cách hàn đàm khá xa, sau đó chôn một nửa vào lòng đất.

Lúc này, thân hình Kim Ngọc Hoàn lắc lư một lần nữa, ẩn vào một góc của hàn đàm, không nói hai lời bóp nát ngọc phù.

Một luồng bạch quang nhàn nhạt tuôn ra, thân hình nàng ta dần dần biến mất trong không khí.

“Cái đó là mồi nhử…”

Liễu Minh như nghĩ đến điều gì đó, nhìn về phía trứng côn trùng không biết tên kia, sau đó năm ngón tay cũng dùng lực bóp nát ngọc phù, ẩn thân một bên.

Gần nửa canh giờ trôi qua, hàn đàm vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên mặt nước ùng ục nổi lên, tiếp theo là một luồng linh lực cường đại chấn động, xen lẫn với từng trận hàn khí từ trong hàn đàm truyền ra.

“Quả nhiên có tác dụng, quả trứng côn trùng không biết tên kia có thể dễ dàng dẫn dụ băng tằm Ngưng Dịch hậu kỳ thì chắc hẳn không phải là trứng côn trùng bình thường rồi.” Vẻ mặt Liễu Minh khẽ động, trong nội tâm liền suy nghĩ.

Bình luận


T
Truong Nguyen
28-03-2023

Truyện này có phần 2 ko ad

H
Huy
28-03-2023

Truyện này có giống cầu ma K ạ

K
khải LQMB
28-03-2023

Rồi vợ nó đâu .

T
Trọng Hà Đăng
28-03-2023

hay

T
Truong Nguyen
28-03-2023

Truyện này có phần 2 ko ad

T
Thanh Nguyên
28-03-2023

Truyện rất hay

V
vu huy nguyen
28-03-2023

Rat hay anh. ️️️

T
trri le
28-03-2023

Nhớ truyện này full rui mà

H
Hương Híp
28-03-2023

Hay quá chú ạ

S
Sang Ho
28-03-2023

Hay hay wa chủ ơi ️️️️

D
deple tran
28-03-2023

Phần sau là ma thiên ký củng rất hay.

K
Kimdung Tranle
28-03-2023

Truyện này có full không bạn ?

Q
Quy Lê
28-03-2023

Đinh của đỉnh quá hay

C
Cường Hồ
28-03-2023

Nghe tên đã hay rồi cả Cảm ơn ok

T
Tiểu Tà Thần
28-03-2023

Bộ này liên quan đến phàm nhân tu tiên không mọi người

Truyện đang đọc

Báo lỗi