Dịch giả: Mr Củ Cà Rốt
"Ồ, đây chẳng phải chính là Liễu sư đệ hay sao?" Vừa mới đứng vững, Liễu Minh đã nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng êm ái.
Liễu Minh liền quay đầu lại, hắn thấy một cô gái mặc quần áo màu vàng đang đi tới từ cách đó không xa, cô gái có hai mắt sáng ngời, làn da trắng nõn nà, trên vùng eo thon nhỏ có thắt một dây lưng màu hồng nhạt bằng lụa.
Cô gái này hắn đã có duyên gặp mặt mấy lần trước, chính là Long Nhan Phỉ.
"Thì ra là Long sư tỷ, đã lâu không được gặp sư tỷ." Vừa tới đây đã gặp nàng này, Liễu Minh cũng hơi ngạc nhiên đôi chút, nhưng ngay sau đó hắn đã hôi phục vẻ bình tĩnh và chắp tay chào hỏi.
Long Nhan Phỉ là một trong những đệ tử đắc ý của Thiên Kiếm Phong, chẳng những dung mạo như tiên giáng trần, khí chất cũng bất phàm, tu vi đã đạt tới Hóa Tinh trung kỳ, danh tiếng của nàng trên Thiên Kiếm Phong không hề nhỏ chút nào.
"Trước đây vài ngày mới nghe tin Liễu Sư đệ đột phá Hóa Tinh thành công, Nhan Phỉ vẫn chưa kịp tới nhà chúc mừng, xin sư đệ lượng thứ nha!" Long Nhan Phỉ khẽ cười rồi liếc nhìn Liễu Minh bằng ánh mắt như làn thu thủy.
"Long sư tỷ nói đùa rồi, tại hạ gặp may mắn mới có thể đột phá cảnh giới." Liễu Minh cười khổ một tiếng rồi trả lời.
"Đúng rồi, Liễu sư đệ thường ngày khá bận rộn cơ mà. Tại sao hôm nay lại có thời gian nhàn rỗi đi vào Thiên Kiếm Phong ta vậy?" Sau khi cười nhẹ, Long Nhan Phỉ chuyển giọng hỏi.
Sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Minh thản nhiên đáp lời:
"Không giấu gì sư tỷ, chuyến này tại hạ tới Thiên Kiếm Phong là muốn cầu một môn phương pháp luyện chế Kiếm phôi chi thể để có thể chuẩn bị tốt cho việc quán chú Nguyên Linh Phi Kiếm."
"Nguyên Linh Phi Kiếm? Kiếm phôi chi thể? Nói như vậy tức là sư đệ đã có sẵn Kiếm phôi chi linh và đang có ý định đi theo con đường Kiếm tu?" Long Nhan Phỉ nghe thấy vậy thì ánh mắt sáng rực lên, dường như nàng đang suy nghĩ điều gì đó.
"Tại hạ do có cơ duyên xảo hợp nên có được một phương pháp luyện chế Kiếm phôi chi linh, uy lực cũng không tệ lắm." Sau khi nghĩ ngợi một chút, Liễu Minh đáp lời với vẻ thản nhiên, hai tay hắn đồng thời vung lên, một bóng hư ảnh của một thanh kiến nhỏ màu trắng từ trong lòng bàn tay hắn từ từ thoát ra và đứng im một chỗ.
Long Nhan Phỉ dường như đang ngừng thở, nàng chăm chú nhìn vào Kiếm phôi chi linh lúc ẩn lúc hiện trên tay Liễu Minh, sau một lát, trong đôi mắt đẹp của nàng hiện lên một vẻ thất vọng rõ ràng.
Từ trước tới nay nàng cố gắng tiếp cận với Liễu Minh với mục đích dò xét Thái Cương Kiếm Phôi của Lục Âm Chân Nhân để lại. Vậy mà cái Kiếm phôi chi linh ở trước mắt kia thì cực kỳ yếu ớt, dường như nó mới được luyện thành cách đây không lâu, hơn nữa vẻ bên ngoài của nó cũng khác xa Thái Cương Kiếm Phôi, rõ ràng đây không phải là thứ do Lục Âm tạo ra.
"Một kẻ Kiếm tu không thể nào đồng thời tu luyện hai loại Kiếm phôi chi linh khác nhau. Xem ra vị Liễu sư đệ này đúng là không được truyền lại Kiếm phôi chi linh của tổ tiên ta."
Trong lòng Long Nhan Phỉ khẽ thở dài một tiếng, tuy nhiên vẻ ngoài nàng vẫn thản nhiên như không.
"Liễu sư đệ tu luyện cái Kiếm phôi chi linh này cũng có chút bất phàm đó, tuy nhiên do thời gian chăm chút nó chưa được lâu nên sức mạnh vẫn còn yếu kém lắm. Mặc dù nó đã phù hợp làm Kiếm phôi chi thể nhưng tạm thời chưa thể dùng nó dung luyện Nguyên Linh Phi Kiếm."
"Sư tỉ quả nhiên có mắt sáng như đuốc, hiện thời tại hạ cũng chưa muốn luyện chế Nguyên Linh Phi Kiếm ngay, trước hết tại hạ muốn tìm một phương pháp luyện chế Kiếm phôi chi thể đã. Sau đó mới thu thập những tài liệu phù hợp và từ từ luyện chế ra Nguyên Linh Phi Kiếm." Liễu Minh đáp lời.
"Đã như vậy thì Liễu sư đệ hãy đi gặp Lương sư phụ của ta, lão nhân gia chính là người chưởng quản Kinh các của bản mạch. Tuy nhiên xưa nay bí thuật Kiếm tu của bản mạch đều không tự tiện truyền ra ngoài. Có thể cầu được hay không còn phải xem vận số của Liễu sư đệ ra sao." Sau khi suy nghĩ một chút, Long Nhan Phỉ trả lời.
Liễu Minh đương nhiên liên tục nói lời cảm ơn.
Sau đó hai người cũng không nói chuyện tào lao nữa mà đi thẳng qua mấy căn phòng trước mặt, đi tiếp qua một quảng trường rộng và vòng qua mấy khu vực khác mới tới một tòa lầu các màu xám đen.
Trên cửa chính của tòa lầu các này có treo một bảng hiệu cực lớn, trên bảng hiệu là bốn chữ cực lớn được viết bằng mực đậm theo kiểu chữ triện cổ: Thiên Kiếm Kinh Các!
Nhìn vào bên trong có thể thấy những giá sách xếp hàng.
Long Nhan Phỉ dẫn theo Liễu Minh đi thẳng vào trong.
Lúc này Liễu Minh mới phát hiện bên trong Kinh các rộng lớn hơn rất nhiều so với nhìn từ ngoài. Từng giá sách bằng gỗ, từng cái nghiên mài mực đều được xếp chỉnh tề ngăn nắp, khắp cả không gian rộng lớn đâu đâu cũng thấy kinh sách.
Tuy nhiên tất cả các kinh sách, điển tịch ở đây đều được bao phủ bởi những ánh hào quang, đương nhiên người ngoài không dễ gì động vào chúng được.
Long Nhan Phỉ không dừng lại ở ngoài mà bước thẳng vào một cánh cửa ở bên trong.
"Liễu sư đệ xin chờ ở đây một lát, ta vào trong báo cáo với sư tôn một chút tình hình của ngươi đã." Sau khi để lại một lời dặn dò, Long Nhan Phỉ mới bước vào trong.
Liễu Minh đành phải ngoan ngoãn ngồi chờ ở ngoài, hắn đi loanh quanh xem xét nhằm giết thời gian nhàm chán.
Về quy mô thì nơi này nhỏ hơn nhiều so với Tàng Kinh Các, nhưng mọi thứ được sắp xếp vô cùng chỉnh tề ngăn nắp. Mỗi kinh sách được phân loại cẩn thận, trên những giá sách đều có chú thích rõ ràng, xem ra người quản lý nơi này là một người cực kỳ kỹ tính.
Bên trong góc có một cái cầu thang bằng gỗ lim, dường như đó là nơi đi lên lầu hai, chỉ có điều không biết trên đó cũng chứa đầy kinh sách điển tịch hay không.
Sau đó không lâu, Long Nhan Phỉ bước từ trong ra và tươi cười nói:
"Gia sư là Lương Cung trưởng lão đang ở trong, ta đã bẩm báo mục đích tới đây của sư đệ, xin mời vào trong đi thôi!"
"Đa tạ sư tỷ!" Liễu Minh nói một câu cảm ơn rồi bước vào trong.
Long Nhan Phỉ nhìn vào bóng Liễu Minh đang bước đi, sau khi nàng ngẫm nghĩ điều gì đó liền phất nhẹ tay áo rồi bước ra ngoài Kinh các.
Liễu Minh đẩy cánh cửa rồi bước vào một căn phòng rộng rãi. Bên trong căn phòng bài trí khá đơn giản, trên nền nhà lát bằng đá xanh bày hai cái ghế gỗ ở gần cửa và một cái bàn đọc sách rất lớn ở trong.
Một nam tử cao lớn khoác áo bào xanh đang ngồi trên một cái ghế bằng trúc ở cạnh bàn đọc sách, lão đang rung đùi đọc một cuốn sách màu trắng với vẻ đắc ý.
"Đệ tử là Liễu Minh của Lạc U Phong, bái kiến Lương chưởng lão!" Liễu Minh đứng ngay ở cửa, hắn cúi đầu rất thấp thi lễ bằng vẻ cung kính vô cùng.
Nam tử khoác áo bào xanh khẽ động thân mình một chút, dường như lức này lão mới để ý tới sự tồn tại của Liễu Minh, lão ngẩng đầu liếc qua.
Liễu Minh vừa nhìn vào ánh mắt của lão liền cảm thấy hai mắt mình trở nên mê muội và đau đớn vô cùng, hắn không kịp nhìn thấy mặt đối phương, hắn cảm giác hai mắt của đối phương lúc này biến thành hai thanh lợi kiếm, một cỗ Kiếm ý lạnh thấu xương từ đó phát ra.
Trong lòng Liễu Minh chấn động mạnh, một trăm năm mươi ba viên kết tinh trong Linh hải liền vận động phát ra pháp lực vô cùng tinh thuần chạy trong các kinh mạch lên thẳng hai mắt, Kiếm Phôi chi linh đang lơ lửng trong Thức hải cũng đang phát xuất ra một cỗ Kiếm ý lạnh buốt truyền ra hai mắt. Lúc này hắn mới rất chật vật tạm chống đỡ được Kiếm khí lăng lệ ác liệt phát ra từ ánh mắt của nam tử áo bào xanh kia.
Nam tử áo bào xanh thấy vậy, hai mắt lão hiện lên một vẻ ngạc nhiên, một tay lão nhấc lên, một ngón tay điểm một cái về phía Liễu Minh.
"Xuy!" Một tiếng nổ sắc nhọn vang lên. Ngay sau đó một đạo Kiếm khí nhỏ như sợi tóc bắn thẳng tới phía Liễu Minh.
Kiếm khí chưa tới nơi mà một cỗ kiếm ý lăng lệ ác liệt với sức mạnh bài sơn hải đảo đã ập tới trước. Liễu Minh cảm giác như đang có hàng trăm ngàn lưỡi đao khổng lồ đang chém tới, hắn cảm thấy gần như không thể thở nổi.
Liễu Minh hốt hoảng, ngay lập tức trên tay hắn xuất hiện xuất hiện một bóng thanh kiếm màu xanh, hắn xoay vòng người một cái đồng thời vung tay ra tạo thành muôn vàn đạo Kiếm khí bổ ra.
Đạo Kiếm khí nhỏ xíu kia bị muôn vạn đạo Kiếm khí màu xanh chém thẳng vào, tất cả các đạo kiếm khí màu xanh đều nổ tung làm cho đạo Kiếm khí nhỏ xíu bị chững lại đôi chút.
Liễu Minh lại vung tay lên, một đạo Phi kiếm màu xanh bắn vèo ra rồi biến thành một ảo ảnh cự kiếm to cỡ một trượng bổ thẳng vào đạo kiếm khí nhỏ xíu.
"Ầm!" Một tiếng nổ vang lên.
Một quả cầu ánh sáng xuất hiện rồi bắn ra tung tóe muôn vàn đạo kiếm khí, dường như bốn phía xung quanh chuẩn bị nát bấy hết cả.
Nam tử khoác áo bào xanh ở phía đối diện khẽ run tay áo lên một cái tạo thành một luồng khí cuốn tới, tất cả đám kiếm khí mới phát ra đều lóe lên rồi biến mất sạch.
Cùng lúc đó, Liễu Minh cảm giác một lực lượng khủng bố ập tới, hắn tái mặt lại, huyết khí toàn thân nhộn nhạo một hồi, hắn liên tiếp thối lui ba bước mới có thể ổn định thân hình.
"Không tệ! Có thể tiếp được một chiêu ẩn chứa một thành công lực Thiên Minh Kiếm khí của ta, đúng là ngươi có tu luyện Ngự Kiếm Thuật, tới đây nào!" Lúc này ánh mắt nam tử khoác áo bào xanh mới quét qua người Liễu Minh, lão nói thản nhiên.
"Đa tạ sư thúc hạ thủ lưu tình!"
Liễu Minh vội khom người cảm tạ, hắn vẫy tay thu lại thanh kiếm nhỏ màu xanh vào trong tay áo rồi mới bước tới bằng vẻ cung kính.
Lúc này hắn mới nhìn rõ mặt người đối diện, đây là một nam tử chừng bốn mươi tuổi, hai cánh tay vừa to vừa dài, tướng mạo của lão có thể nói khá cố quái.
"Chuyện của ngươi đã được Phỉ nhi bẩm báo với ta rồi. Giờ ngươi cầm cái lệnh bài này đi tới lầu hai của Kinh các chọn lấy một môn pháp thuật luyện chế Kiếm phôi chi thể. Tuy nhiên ta cũng nhắc nhở ngươi một chuyện quan trọng, do ngươi không phải là đệ tử bản Phong nên bất kỳ loại công pháp nào muốn đổi bằng điểm cống hiến cũng đều phải tốn thêm ba phần so với đệ tử bản Phong." Nam tử áo bào xanh nói xong liền ném cái lệnh bài màu vàng ra.
"Đa tạ sư thúc đã thành toàn cho!" Liễu Minh vô cùng mừng rỡ, hắn vội tiếp nhận lệnh bài.
"Ta và sư tôn của ngươi Âm Cửu Linh là chỗ bạn bè thân thiết, nói tên Lương Cung ra là hắn sẽ biết ngay. Nếu không phải như vậy thì làm sao ta đồng ý cho một tên đệ tử bên ngoài Phong tiến vào Kinh các bản mạch. Tốt rồi, ngươi có thể đi được rồi đó!"
Sau khi nhẹ nhàng nói thêm vài câu, lão lấy tay với cuốn sách trắng lúc nãy và lại chăm chú đọc.
Liễu Minh nghe thấy những điều đó cũng hơi ngoài dự liệu, hắn vội cúi đầu hành lễ rồi xoay người bước thẳng ra ngoài.
Sau thời gian cỡ cạn một chén trà, Liễu Minh đi tới chân cầu thang dẫn lên lầu hai, hắn dò thấy một tầng cấm chế trong suốt đang chắn ở trước mặt.
Hai mắt nhấp nháy, hắn lấy ra cái lệnh bài màu vàng lúc nãy và dùng pháp lực từ từ rót vào bên trong. Lệnh bài lập tức phát ra từng đạo ánh sáng lưu chuyển rồi kết thành một chùm sáng trắng phóng ra ngoài.
Sau một khắc, tầng cầm chế trong suốt gợn lên từng hồi rung động rồi tạo thành một lỗ hổng đủ cho một người đi qua.
Liễu Minh thấy vậy bèn mỉm cười và thu hồi lệnh bài rồi bước thẳng lên trên lầu hai.
Các đồ vật trên lầu hai được bố trí giống y chang ở lầu dưới, từng giá sách lớn bằng gỗ xếp hàng ngay ngắn, tuy nhiên bên trên những giá sách không có kinh sách điển tịch mà lại dùng những quả ngọc giản ghi chép các thông tin.
Trên mỗi quả ngọc giản đều treo một tấm ngọc bài, trên ngọc bài có ghi chép nội dung tóm lược của quả ngọc giản cũng như số điểm cống hiến cần để đổi, tất cả đều được bao phủ trong một tầng ánh sáng cấm chế.
Truyện này có phần 2 ko ad