Dịch giả: huyethoathuong
Ma Thiên Ký - Quyển 5: Kiếm Khí Cửu Tiêu
Người dịch: Huyethoathuong
=============================================================
Thoạt nhìn động tác của hơn mười đầu Thanh Đồng giáp sĩ có vẻ vô cùng chậm rãi, tuy nhiên trên thực tế vừa nhấc chân liền có thể bước xa mấy trượng, cự quyền vũ động hướng xuống, lập tức có vài con lang yêu đổ máu tươi, chết ngay tại chỗ.
Cứ như vậy không đến nửa khắc thời gian đã có hơn trăm con lang yêu đều bị đánh chết, chỉ trong chớp mắt máu chảy thành sông, những mảnh chân cụt tay đứt, tản mát ra từng đợt mùi máu tanh gay mũi.
Nam tử áo vận bào xanh điềm tĩnh từ trên phi xa hạ xuống, nhìn thấy huyết thi đầy máu tươi trên mặt đất tựa hồ không quan tâm, từng bước một chậm rãi đi vào mảnh rừng mà trước đó bầy Lang yêu bảo vệ.
Mà hơn mười đầu Thanh đồng giáp sĩ lúc này lại đứng im không nhúc nhích, mơ hồ tạo thành một vòng bảo vệ vây bao quanh rừng rậm.
Nam tử áo vận bào xanh đứng ở trước rừng rậm, tay áo nhẹ nhàng vung lên, rừng rậm liền bị một lực lượng vô hình tách ra tạo thành một cái lối đi.
Nam tử thấy vậy, không nói nhiều lời, lập tức nhấc chân bước vào.
Một lúc sau khi hắn trở ra, hai hàng lông mày mang theo vẻ vui mừng, trong tay có thêm một cây Linh thảo đen nhánh, mỗi phiến là đều hiện lên ba điểm đen trắng, tản mát ra hàn khí lạnh thấu xương.
“Quả nhiên là Hắc Diệu Thảo ba nghìn năm hỏa hầu, xem ra ta thật sự không có lãng phí thời gian” Nam tử mặc áo bào xanh thì thào một cách mừng rỡ, sau đó nhanh chóng cầm Linh thảo trong tay thu lại.
Không lâu sau đó, một hồi thanh âm mãnh liệt bôn đằng vang lên, phi xa màu bạc lại một lần nữa lên đường, tiếp tục hướng tới phía trước lao đi.
…
Trong một tòa nhà nào đó bên trên một ngón núi cao mấy nghìn trượng, ngay chỗ đỉnh núi sinh trưởng một cây đại thụ, canh lá xum xoe che kín cả bầu trời, hơn nửa cây đại thụ được bao phủ trong tầng tầng lớp lớp mây trắng.
Bỗng nhiên từ trong mây trắng có âm thanh véo véo bén nhọn chói tai truyền ra, mây trắng quaycuồng kịch liệt một hồi tạo ra một vòng xoáy khí cực lớn.
Tại đỉnh đại thụ, có một cái sào huyệt đen nhánh cực lớn, bên trong sào huyệt, một thi thể phi cầm toàn thân trắng như tuyết đang nằm trong đó, không nhúc nhích, phần bụng có một vết nứt khổng lồ như một cái động lớn, máu tươi từ trong đó không ngừng chảy ra, giống như vừa bị đánh chết cách đây không lâu.
Mà tại một chỗ khác bên trong sào huyệt, một gã nam tử đầu tóc màu tím, mặt mũi như sư tử đang không ngừng sục sạo trong sào huyệt, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.
“Phanh” một tiếng vang lên, thi thể cự cầm bị hắn dùng một tay bắt lấy, hướng ra bên ngoài ném xuống dưới làm cho mây trắng nhộn nhạo bất định một hồi.
Mà khi nam tử chậm rãi quay người lại, trong mắt lộ ra thần sắc tràn đầy hưng phấn, trên tay tự nhiên có thêm một mảnh vỡ trận bàn cũ kỹ.
“Quả nhiên không ngoài dự đoán, đầu Linh Cổ Điểu này lợi hại như vậy mà trong sào huyệt lại không có linh vật vậy thì chắc chắn có giấu một mảnh vỡ trận bàn” Nam tử tóc tím sắc mặt vui mừng nói, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết lên trên mảnh vỡ trận bàn.
Trên trận bàn truyền ra một hồi âm thanh vù vù, sau đó nổi lên một vòng sáng bảo vệ màu vàng, những điểm sáng màu vàng chớp động không ngừng, dần dần hiện ra một địa đồ trong hư không.
Nam tử tóc tím gật đầu nhẹ hài lòng, sau đó đem trận bàn thu lại, một tay ngưng tụ pháp quyết tạo ra một đoàn tinh quang bao phủ quanh thân mình rồi lập tức từ trong sào huyệt phá không bay đi.
…
Bên trong một tòa sơn cốc yên tĩnh đen kịt, một đạo độn quang đang từ chỗ sâu bên trong lao ra nhanh chớp, hào quang vụt tắt liền biến thành thân hình thiếu nữ tóc bạc của Bắc Đẩu các.
“Không nghĩ tới chậm trễ thời gian lâu như vậy, bên kia Lữ Mông có lẽ đã tìm được rồi, ta cũng phải nhanh chóng bắt đầu tìm kiếm thôi” Đôi mi thanh tú của thiếu nữ tóc bạc cau lại, khẽ thì thào, trên mặt lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Sau đó một tay thiếu nữ phất lên phất xuống, lại một lần nữa biến thành một đạo độn quang mau chóng lao ra bên ngoài sơn cốc.
Mà ở chỗ sâu trong sơn cốc sau lưng thiếu nữ, mấy chục cỗ thi thể thương viên cực lớn nằm lộn xộn, ngổn ngang đầy mặt đất.
Cảnh vật cung quanh cũng như bên trên mỗi khối thì thể đều không hư hao chút nào, thậm chí cả bộ lông trông cũng không dơ dáy bẩn thỉu, duy chỉ có trên ngực tất cả đều có một lỗ thủng thật lớn, bên trong trái tim đã biến mất.
...
Hai người Liễu Minh, Bành Việt vừa đi vừa thu thập thiên tài địa bảo ven đường, với thực lực bất phàm của hai người, trên đường đi không những không gặp chút nguy hiểm nào mà đồng thời thu hoạch cũng rất nhiều.
Mà Bành Việt cũng có chút hay nói, bởi vì Thiên Môn hội lần trước bọn hắn là môn phái hắn xếp hạng cao nhất, tin tức thu hoạch được tự nhiên cũng nhiều hơn không ít so với Thái Thanh môn, ngoại trừ một ít tin tức liên quan đến những điều cơ mật của môn phái, còn lại hắn cũng không giấu diếm gì Liễu Minh.
Cứ như vậy trải qua một tháng thời gian, hai người dựa theo chỉ dẫn của địa đồ trên mảnh vỡ trận bàn cuối cùng cũng tới trước một hồ nước rất lớn.
Phóng mắt nhìn ra có thể thấy hồ nước này có phạm vi mấy nghìn trượng, căn bản không thể nhìn thấy bờ bên kia, mà nước trong hồ lại đục ngầu, dường như tràn đầy bùn cát, ngoài ra còn tản mát ra mùi cay độc gay mũi.
Lúc này hai hàng lông mày Liễu Minh cau lại, bỗng nhiên mặt nước dưới chân chân hắn chấn động kịch liệt.
“Rầm Ào Ào”
Tiếng bọt nước văng tung tóe, một đầu cá lớn đen sì mãnh liệt từ trong nước xông ra, bên trong cái miệng cực lớn đỏ lòm như máu hiện ra hàm răng trắng phớ, dày đặc to nhỏ không đều như những ngón tay, mắt lộ ra hung quang nhằm hướng bắp chân Liễu Minh mà cắn.
“Hồ nước này có chút kỳ quái, không biết Bành huynh trước đây có biết nơi này” Liễu Minh cũng không nhìn dưới chân, ngón tay cong lại bắn ra hai đạo kiếm khí màu nhạt hình đinh ốc, trong đó một đạo trực tiếp bắn về phía đầu của quái ngư, một đạo khác lại đánh vào đáy hồ cách đó mấy trượng.
Một khắc sau, mặt hồ đục ngầu đang yên tĩnh phẳng lặng bỗng nhiên giống như nổ tung, sôi trào cuồn cuộn.
Hai ba hơi qua đi, hai thi thể quái ngư cực lớn trôi nổi lững lờ trên mặt hồ, ngụp lặn theo từng đợt sóng.
Nhìn kỹ thi thể quái ngư dài khoảng hơn một trượng, trên lưng không có vây cá, ngược lại bên người sinh ra một đôi cánh màu xanh đậm bằng thịt, thoạt nhìn có chút cổ quái.
“Hồ sơ trong môn phái giường như không có ghi chép về hồ nước này…” Bành Việt liếc nhìn thi thể của hai con quái ngư, trên mặt lộ vẻ suy tư nói.
Sau đó cánh tay đột nhiên lấy ra mảnh vỡ trận bàn, đưa mắt nhìn xuống rồi tiếp tục nói:
“Bất quá dựa theo những gì trên trận bàn này, Truyền thừa chi địa có lẽ cách nơi này cũng không còn xa, chúng ta nhanh chóng cùng tiến về phía trước, ngươi thấy thế nào”
“Cũng được, chúng ta cùng đi thôi” Liễu Minh đang nhướn mày, nhưng sau đó lại gật đầu nhẹ đồng ý.
Hai người thúc dục độn quang, tiếp tục nhằm hướng phía trước phá không bay đi.
Trên đường đi, bọn hắn phi hành cách mặt hồ hơn mười trượng, cũng không gặp phải công kích nào từ dưới hồ.
Gần nửa ngày sau, một hòn đảo khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt hai người.
Hòn đảo có phạm vi khoảng chừng trăm dặm, bên trên khắp nơi là rừng rậm xanh biếc, cây cối mọc rất phồn thịnh, mặc dù cách xa vài dặm nhưng vẫn có thể cảm nhận được linh khí nồng đậm trên đảo đập vào mặt.
“Liễu huynh, đã đến rồi, theo như bên trên bản đồ, Truyền thừa chi địa có lẽ ở trên hòn đảo này” Bành Việt thấy vậy vui mừng nói, sau đó thúc dục độn quang, tốc độ lập tức nhanh hơn vài phần.
Liễu Minh tự nhiên cũng theo sát phía sau.
Hai người dựa theo trận bàn hướng tới phía trung tâm hòn đảo bay đi.
Một lúc sau, một cái thung lung rộng lớn giống như sơn cốc xuất hiện trước mắt hai người, sau khi hai người bay lại gần lại phát hiện một mảnh tối tăm mờ mịt, trống trải không có một cành cây ngọn cỏ.
Mà lúc này trên mảnh đất trổng trải trong sơn cốc đã sớm tụ tập thưa thớt mười mấy người.
Liễu Minh ánh mắt từ xa quét xuống liền phát hiện ra một nửa đám người đều là đệ tử của Tứ đại thái tông và Bát đại thế gia, hơn nữa còn thấy một số gương mặt quen thuộc xen lẫn ở trong đó.
Cách đó không xa là Âu Dương tỷ muội mà hắn từng có duyên gặp mặt trước đây, gần đó còn có hai gã mặc áo bào trắng của đệ tử Thiên Yêu cốc, trong đó một người mặt như chim ưng, dáng vẻ cực kỳ hung ác, kẻ còn lại thì năm đó tại huyễn điện hắn đã từng gặp qua – thiếu niên yêu tộc Tiết Bàn.
Ngoài những người đó ra cũng còn một số kẻ rất đáng chú ý khác như thiếu phụ áo xanh của Hạo Nhiên Thư Viện, một gã ngồi ngay ngắn trên phi xa màu bạc do tám con khôi lỗi phi mã kéo, hẳn là đệ tử Thiên Công tông.
Còn lại một số người thì Liễu Minh không nhận ra lai lịch.
Ánh mắt Liễu Minh lại chuyển đi, nhìn về hướng mọi người đang chú ý, một tòa cẩm thạch đài cao hơn mười trường bằng đá, màu xám trắng, bốn phía linh văn màu vàng nhỏ dài, hẹp thật sự rất tinh xảo bao quanh, thoạt nhìn hết sức thần bí.
Mà bên trên bệ đá có một cái pháp trận nhỏ khoảng ba bốn trượng hiện lên rất rõ ràng, bên trong pháp trận, có tám bàn tay khảm lỗ lớn nhỏ, hẳn là tương tự như mảnh vỡ trận bàn, mà trong đó có sáu cái đã có kim quang nhàn nhạt chớp động không thôi.
Liễu Minh lại một lần nữa liếc nhìn xung quanh, đã thấy quanh thân những người ở đây có Âu Dương thế gia Âu Dương Thiến, ngân xa nam tử, thiếu phụ áo xanh của Hạo Nhiên Thư viện, Thiên Yêu cốc Tiết Bàn, và một nam tử áo bào xám hiện lên linh quang màu vàng chợp động như ẩn như hiện.
Mà mảnh vỡ trận bàn trong tay Bành Việt chẳng biết lúc nào cũng tự hiện ra một tầng quang huy màu vàng.
Nhìn đến đây Liễu Minh cuối cùng đã hiểu rõ, mọi người tề tụ ở đây đã có năm khối mảnh vỡ truyền thừa, đang đợi ba người khác cầm ba mảnh vỡ còn lại đến.
Nghe thấy tiếng xé gió vang lên, xung quanh sơn cốc mọi người đều nhao nhao nhìn lại.
Gần như tất cả mọi người đều nhìn về vật mà Bành Việt đang cầm trong tay, lúc này mỗi người một thần sắc khác nhau, có người vui mừng, có người lại hơi nhíu mày lại, nhưng nhiều nhất là những kẻ trên mặt không chút sợ hãi.
Âu Dương Thiến thân mặc áo bào tím phần phật tung bay theo gió. Sau khi chứng kiến Liễu Minh đến ánh mắt lóe lên, lập tức giống như nhớ ra điều gì đó, bỗng nhiên hé miệng cười sau đó dời mắt đi.
Tiết Bàn dường như cũng nhận ra Liễu Minh, tinh quang trong đôi mắt yêu dị lóe lên, nét mặt hiện ra tia hưng phấn.
Hai người Liễu Minh nhìn chăm chú xuống phía dưới, sau đó hạ xuống một chỗ đất trống bên cạnh bệ đá, Bành Việt thoáng nhìn qua đám người bên kia, sau đó bỗng bước đến phi xa màu bạc trước mặt.
“Bái kiến Tiểu sư thúc” Bành Việt hai tay ôm quyền, cung kính thi lễ.
“Nguyên lai là Bành sư điệt, ngươi cũng có thể tìm được một khối mảnh vỡ truyền thừa, xem như là có cơ duyên không nhỏ a” Áo xanh nam tử ngồi trên xe mặt mày hớn hở nói.
“Đệ tử cũng không nghĩ tới sư thúc vậy mà cũng xuất hiện ở chỗ này. Bất quá nếu không phải trên đường gặp được Thái Thanh môn Liễu đạo hữu, sư diệt chỉ sợ cũng không dám đến nơi đây” Bành Việt nghe vậy cười khổ trả lời.
Truyện này có phần 2 ko ad