Dịch giả: nila32
“Không có gì, chẳng qua là ta cảm thấy có chút ngạc nhiên vì càng đi về hướng Tây, Thiên Địa nguyên khí dường như càng trở nên nồng đậm hơn.” Liễu Minh giật mình kinh ngạc vì cảm ứng linh mẫn của Âu Dương Thiến nhưng trên mặt tỏ vẻ điềm nhiên như không có việc gì.
Âu Dương Thiến nghi hoặc liếc nhìn Liễu Minh nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi. Mọi người dần dần tăng tốc, không lâu sau, đã vượt qua khoảng cách vài trăm dặm. Đến lúc này, tất cả mọi người mới cảm ứng được chấn động dị thường phía trước, trên bầu trời giống như tồn tại một vòng xoáy nguyên khí khổng lồ đang chậm rãi chuyển động.
“Không ngờ thần thức của Kim sư huynh mạnh mẽ đến như vậy, tại hạ bội phục sát đất!” Cầu Long Tử khâm phục nhìn sang Kim Thiên Tứ một cái, lời khen vừa rồi cũng xuất phát từ tận đáy lòng.
“Cầu sư đệ quá khen.” Kim Thiên Tứ cười cười có vẻ không thèm để ý.
Dị tượng kinh người như vậy khiến cho đám đệ tử Thái Thanh môn đều cảm thấy trong lòng như có lửa đốt. Cả đám thi nhau thúc giục pháp quyết đẩy nhanh tốc độ phi hành, chỉ hận không thể ngay lập tức có mặt tại điểm đến hấp dẫn kia. Liễu Minh sau khi nhìn về phía chân trời xa xa, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc không thể che đậy. Lực lượng thần thức của hắn vô cùng cường đại, có thể cảm ứng rõ ràng Thiên Địa nguyên khí xung quanh càng ngày đậm đặc hơn, hơn nữa còn có xu thế hội tụ về phía vòng xoáy xa xa.
“Chẳng lẽ đằng kia thật sự có dị bảo xuất thế hay sao?” Ánh mắt của hắn dõi theo bóng lưng của Kim Thiên Tứ đồng thời lộ ra vẻ suy tư gì đó không thể nắm bắt.
Sau gần nửa canh giờ, bọn người Liễu Minh rốt cục cũng chạy tới chỗ Kim Thiên Tứ nói có dị biến, đó là một cái sơn cốc có ba mặt bị núi vây quanh. Sơn cốc này kỳ thật không lớn, đập vào mắt là vô số đá vụn chất đống vây quanh một tòa pháp trận phong cách cổ xưa lớn chừng mười trượng. Kỳ quái ở chỗ pháp trận này không hề có lấy một đạo trận văn nào cả, thay vào đó là vô số Linh thạch màu xanh dương to khoảng cỡ nắm tay khảm nạm ở trên pháp trận, tạo thành từng đạo hoa văn.
“Đây là một tòa pháp trận Tụ Linh.”
Cầu Long Tử là người đầu tiên bước vào sơn cốc. Sau khi quan sát thật kỹ pháp trận cổ xưa trên mặt đất, y liền mở miệng thì thào một câu. Những đệ tử Thái Thanh môn theo sau không thể chờ đợi thêm bèn đồng loạt hạ xuống, khuôn mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc hưng phấn.
“Thiên địa linh khí thật là dày đặc!”
Nồng độ linh khí trong sơn cốc này quả thật kinh người, so với phế tích Thượng giới nơi bọn họ xuất phát còn muốn nồng đậm gấp nhiều lần. Chỉ cần nhẹ nhàng hít thở cũng có thể cảm giác được nguyên khí tinh thuần thẩm thấu vào trong cơ thể một cách rõ ràng, khiến cho xương cốt toàn thân đều trở nên tê dại vì thoải mái.
Cầu Long Tử cũng không giấu được vẻ mừng rỡ lộ ra từ trong ánh mắt. Thái Thanh môn có một địa phương gọi là Tiểu Linh Giới sở hữu Thiên Địa nguyên khí cực kỳ nồng đậm, là một bí cảnh do tông môn bỏ ra vô số tài nguyên sáng lập ra để giúp cho đệ tử bí truyền có chỗ tu luyện lúc đột phá cảnh giới. Nhưng dù là Tiểu Linh Giới kia cũng không cách nào sánh với địa phương có nguyên khí nồng đậm như thế này.
“Ồ, đây là Tụ Linh Thạch! Khó trách Tụ Linh trận này lại có thể hội tụ được nhiều Nguyên khí như thế!” Kim Thiên Tứ đảo một vòng giữa không trung rồi cũng hạ xuống. Khi ánh mắt quét đến những Linh thạch màu xanh khảm trên bề mặt pháp trận, y liền ồ nhẹ một tiếng ngạc nhiên.
“Tụ Linh Thạch! Kim huynh nói những linh thạch màu xanh này là loại khoáng thạch thần kỳ kia ư?” Cầu Long Tử nghe được lời nói của Kim Thiên Tứ liền trân trối mở to hai mắt, khuôn mặt lộ vẻ không thể tin được.
Phần lớn những đệ tử Thái Thanh môn xung quanh nghe được hai người bàn luận đều cảm thấy kinh ngạc. Một số kẻ có kiến thức rộng rãi còn không thể che giấu thần sắc kích động của mình.
“Tỷ tỷ, Tụ Linh Thạch gì đó thần kì lắm sao?” Âu Dương Cầm lặng lẽ hỏi thăm Âu Dương Thiến bên cạnh.
Âu Dương Thiến cố gắng kiềm nén vẻ mặt vui mừng. Khi nàng đang muốn mở miệng giải thích, đã nghe thanh âm của Kim Thiên Tứ vang lên.
“Tụ Linh Thạch là một loại linh thạch cực kỳ đặc thù, chỉ có thể tìm thấy sâu trong một vài Linh mạch sở hữu Linh khí cực thịnh, nghe đồn mấy nghìn năm mới có thể thai nghén ra một khối nhỏ bằng móng tay. Loại khoáng thạch này có thể không ngừng thu nạp Thiên Địa nguyên khí chung quanh, lại có thể thả ra Linh khí tùy theo người sử dụng mong muốn. Hơn nữa khi dùng hết Thiên Địa nguyên khí, loại đá này còn có khả năng tiếp tục hấp thụ tồn trữ vì vậy có thể sử dụng được vô số lần, không giống với Linh thạch bình thường bị hư hỏng ngay khi tiêu hao hết Linh lực. Đối với tu sĩ chúng ta mà nói, Tụ Linh Thạch là một loài tài nguyên tu hành vô cùng trân quý.”
Kim Thiên Tứ vừa dứt lời, trên mặt mọi người lập tức đều nổi lên vẻ kích động. Những kẻ được trưởng bối lựa chọn tiến vào phế tích của Thượng giới đều không ngốc, nghe được lời nói của Kim Thiên Tứ đều cảm thấy giật mình vì giá trị của Tụ Linh Thạch.
“Trên đời này lại tồn tại loại Linh Thạch thần kỳ như vậy sao chứ!” Âu Dương Cầm cũng không kìm được lộ ra một chút kinh ngạc.
Đúng vào lúc này, một bóng người từ trên trời hạ xuống bên cạnh tỷ muội nhà Âu Dương, chính là Liễu Minh, trong mắt hắn không ngờ lại không có bao nhiêu vẻ hưng phấn, thậm chí có thể nói là vô cùng thản nhiên.
“Tại thời kỳ Thượng Cổ, Tụ Linh Thạch cùng cực phẩm Linh Thạch được xưng tụng là hai loại Linh Thạch trân quý nhất, đều có hiệu dụng thần kỳ không thể tưởng tượng nổi. Tụ Linh Thạch ngoại trừ có thể tự động hấp thụ Thiên Địa nguyên khí bên ngoài, còn có thể dùng cho bố trí trận pháp cùng một vài lợi ích khác. Thời gian vận hành càng lâu, Linh lực tích tụ bên trong Tụ Linh trận càng trở nên nồng đậm, nếu có thể ở trong đó tu luyện đột phá bình cảnh, nhất định thu được không ít chỗ tốt.”
Những người khác nghe vậy đều cảm thấy vui vẻ.
“Liễu huynh quả nhiên kiến văn quảng bác, lại nói tiếp, ngươi vừa rồi dừng lại trên không một lúc lâu, chẳng lẽ lại phát hiện địa phương nào đó không tầm thường?” Âu Dương Thiến nghe vậy cười hỏi.
Liễu Minh lắc đầu, cũng không giải thích gì thêm.
“Xem ra Tụ Linh trận ở đây hẳn được lưu truyền từ thời Thượng Cổ vì vậy có chút bất đồng với Tụ Linh trận được sử dụng phổ biến tại đại lục Trung Thiên.” Kim Thiên Tứ ánh mắt chớp lên, lần nữa nói ra.
“Kim sư huynh, nếu Nguyên khí ở đây đã nồng đậm như thế, chi bằng chúng ta dừng chân ở đây một đoạn thời gian, xem có thể mượn trận pháp này để đột phá bình cảnh tu vi của mình hay không?” Một đệ tử nội môn có tu vi Hóa Tinh hậu kỳ liên tục nuốt nước miếng, có chút chờ mong đối với quyết định của Kim Thiên Tứ. Người này vừa đưa ra ý kiến, lập tức được không ít đồng môn xung quanh tán đồng. Thiên Địa linh khí từ pháp trận này đã tạo thành một đoàn sương mù rộng lớn, quả thật là một hoàn cảnh tu luyện tuyệt hảo. Nếu có thể tu luyện ở đây một đoạn thời gian, rất có thể sẽ giúp tu vi tiến thêm một bước. So với có thể tăng tiến thực lực, việc tìm tòi một ít Linh tài địa vật đã không còn bức thiết nữa rồi. Nghĩ đến đây, đám người La Thiên Thành, Long Nhan Phỉ, Ôn Tăng cũng cảm thấy trong lòng vô cùng ngứa ngáy.
“Chúng ta cũng không quen thuộc nơi này, bản đồ tông môn giao cho cũng không đánh dấu địa phương này, tùy tiện dừng lại mà nói…” Kim Thiên Tứ nghe vậy liền trầm ngâm suy nghĩ.
“Kim sư huynh lo lắng là có đạo lý của mình, nơi này quả thật có chút cổ quái. Thông thường, địa phương sở hữu Linh khí nồng đậm đều bị Yêu thú cường đại chiếm giữ nhưng nơi này lại có vẻ quá mức yên ắng. Ta vừa mới xem xét phụ cận một phen nhưng lại không thể phát hiện bất cứ dấu hiệu nào của sự sống, thật sự là vô cùng kỳ quái.” Liễu Minh lúc này đi tới, chậm rãi nói ra.
“Cái này..” Mọi người nghe vậy thần sắc liền biến đổi, đều nhìn nhau tỏ vẻ do dự.
Liễu Minh là người được công nhận có thực lực mạnh mẽ chỉ sau hai vị sư huynh Chân Đan cảnh, lời nói tự nhiên sở hữu tính thuyết phục nhất định.
“Mặc dù nơi này có thể tồn tại một hai Yêu thú lợi hại nhưng chúng ta nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn phải sợ hãi gì sao. Huống hồ vừa rồi chỉ là suy đoán chủ quan của Liễu huynh, có thể nơi đây căn bản cũng không có gì nguy hiểm, chỉ là sư huynh đã quá cẩn thận rồi.” La Thiên Thành tiến lên một bước, liếc nhìn Liễu Minh sau đó liên tiếng phản đối.
La Thiên Thành lúc này chỉ nghĩ đến việc tu luyện ở đây một thời gian. Tu vi của hắn đã chạm đến Hóa Tinh trung kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu một chút liền có thể tiến giai Hóa Tinh hậu kỳ. Lại thêm sự thuận lợi của Độ Thiên Linh Thể đối với việc tiến giai, nếu có thể mượn nhờ Linh khí nồng đậm ở đây, hắn tin tưởng có thể đột phá thành công. Những kẻ muốn lưu lại tu luyện nghe được La Thiên Thành lên tiếng, cũng nhao nhao gật đầu khen phải.
Đến lúc này, nội bộ Thái Thanh môn đã mơ hồ chia thành hai phe. Một bên cho rằng đây là cơ hội hiếm có để đột phá, hơn nữa có kỳ ngộ nào lại không đi kèm với nguy hiểm. Phía còn lại tất nhiên là những người với quan điểm lấy an toàn làm trọng của Kim Thiên Tứ cùng Liễu Minh.
La Thiên Thành thấy ý kiến của bản thân được nhiều người ủng hộ, trong lòng không khỏi cảm thấy đắc ý, bèn nhìn về phía Liễu Minh một cách khiêu khích nhưng lại không nói gì thêm. Liễu Minh thấy vậy, hai mắt nhíu lại phóng ra một đạo tinh mang. Những đệ tử Thái Thanh môn tiếp xúc với ánh mắt kia đều cảm thấy tâm thần máy động, nhịn không được lui ra một bước.
Liễu Minh từ khi bước vào con đường tu đạo, đã không ngừng giết chóc mà tiến lên, lại thêm công pháp tu luyện là Quỷ đạo chi thuật, sát khí tích lũy theo năm tháng sớm đã trở nên vô cùng dày đặc. Gần đây lại liên tiếp đánh chết không ít tà tu Chân Đan cảnh cùng Yêu thú cao giai, khiến cho khí chất của hắn càng trở nên lạnh lẽo một cách đáng sợ. Tâm niệm vừa động, một cỗ sát khí băng hàn đã vô thanh vô tức phóng ra.
La Thiên Thành cũng bị sát khí này làm cho giật mình. Bất quá hắn cũng là người sở hữu Linh thể hiếm có, thực lực lại không kém. Pháp lực trong cơ thể chỉ khẽ lưu chuyển đã khiến cho tâm thần ổn định trở lại, khiến hắn có dũng khí đón nhận ánh mắt của Liễu Minh. Chỉ thấy một cỗ khí tức ngưng thực lập tức hiện ra chính giữa hai người.
“Tốt rồi tốt rồi, nếu như mọi người không thể thống nhất ý kiến, vậy việc này để ta làm chủ đi. Mỗi bên nhường nhịn một chút, toàn bộ dừng lại ở đây ba ngày, đem tu vi bản thân điều chỉnh thật tốt, sau đó dỡ bỏ toàn bộ Tụ Linh thạch bên trên pháp trận rồi lập tức rời khỏi nơi này. Kim sư huynh thấy vậy có được không?” Cầu Long Tử một mực suy nghĩ nãy giờ bỗng nhiên xuất hiện chính giữa Liễu Minh và La Thiên Thành, xua tan toàn bộ khí tức nặng nề xung quanh.
“Cứ làm theo ý kiến của Cầu sư đệ đi. Ngoài việc tu luyện, các ngươi phải cử ra hai người cùng với Cầu sư đệ lo việc cảnh giới, cứ sáu canh giờ lại đổi ca một lần.” Kim Thiên Tứ sau một thoáng trầm ngâm cũng khẽ gật đầu.
Nếu như người dẫn đội đã lên tiếng, tuy rằng còn có người cảm thấy không phục nhưng rốt cuộc vẫn phải tuân theo ý kiến đã thống nhất. Thời gian tiếp theo, mọi người nhao nhao tiến vào bên trong pháp trận, sau đó tự tìm một nơi trống trải tranh thủ tu luyện. Âu Dương tỷ muội cũng nằm trong số người tiến vào bên trong. Riêng Liễu Minh vẫn điềm nhiên chắp tay đứng ngoài Tụ Linh trận, ánh mắt không ngừng quan sát bốn phía sơn cốc như đang tìm kiếm gì đó.
Truyện này có phần 2 ko ad