Dịch giả: nila32
Biên: O_G
Liễu Minh khẽ chau mày. Sau khi thu thập Ma Tinh Châu vào trong tay áo liền đứng dậy đi về phía cửa động. Tuy trận kỳ vừa bố trí tạm thời bên ngoài động phủ không thể che giấu tai mắt của tu sĩ Chân Đan nhưng muốn tránh khỏi sự tìm kiếm của tu sĩ Hóa Tinh kỳ thì cực kỳ dễ dàng, cũng không biết vị đệ tử thế gia kia đã dùng bí thuật kỳ lạ gì lại có thể tìm đến tận đây. Chẳng qua người cũng đã đến rồi, hắn cũng muốn tìm hiểu đối phương rốt cuộc tìm mình là vì chuyện gì.
Khi Liễu Minh bước ra khỏi cửa động phủ đã thấy một thanh niên áo lục nho nhã phong độ đang chờ sẵn bên ngoài.
“Tại hạ đường đột bái phỏng, kính xin Liễu huynh chớ trách.” Thấy Liễu Minh đi ra, thanh niên họ Lý liền cung kính chắp tay kính lễ.
“Lý huynh khách khí rồi, nếu đã đến đây vậy mời đạo hữu vào trong tệ phủ dùng chén trà rồi nói chuyện sau.” Liễu Minh từ tốn đáp lời.
Hai người sau khi khách sáo vài câu liền bước vào động phủ của Liễu Minh. Không bao lâu sau, hai người Liễu Lý đã ngồi đối diện tại một bàn đá đơn giản ở bên trong.
“Tại hạ còn nhiều điểm chưa hiểu rõ về địa phương này cùng nhóm yêu tu bên kia, hiện tại vừa vặn có thể thỉnh giáo Lý huynh một chút.” Không đợi đối phương nói nguyên nhân của chuyến viếng thăm, Liễu Minh đã lên tiếng trước.
“Liễu huynh nếu muốn biết về sự tình của những Yêu tu kia vậy xem như đã hỏi đúng người. Ta vốn theo chân nhóm người Hạo Nhiên Thư Viện tiến vào mảnh phế tích này vì vậy cũng là một trong những người nhận được tin tức sớm nhất. Ban đầu chúng ta chỉ đụng độ vài gã yêu tu đến từ Liệt Ưng tộc thế nhưng sau đó lại xuất hiện mấy gã khác đến từ Man Hùng tộc.” Thanh niên họ Lý nghe vậy không chút lưỡng lự giải thích cho Liễu Minh.
“Liệt Ưng tộc và Man Hùng tộc? Vậy các vị có biết bên trong di tích rốt cuộc cất giấu bảo vật gì không?” Sau khi suy nghĩ một chút, Liễu Minh liền mở miệng hỏi dò.
“Điều này tại hạ cũng không rõ lắm. Thông tin này do đám người Tôn huynh khai thác được từ một gã yêu tu từ đó mới biết được vị trí của di tích này thế nhưng kẻ kia cũng không rõ tình hình cụ thể của bảo vật bên trong. Chẳng qua đã là vật mà những tu sĩ Yêu tộc đó coi trọng như thế, khẳng định cũng không phải trọng bảo tầm thường.” Thanh niên họ Lý thành thật trả lời.
“Thì ra là thế! À mà không biết Lý huynh đến tìm tại hạ có chuyện gì?” Sau khi có được thông tin mình cần, Liễu Minh khẽ gật đầu rồi mới uyển chuyển dò hỏi.
"Sự tình là như thế này. Lý mỗ từ khi tiến vào phế tích đến nay, trên đường đi đã nhận được sự chiếu cố của các đạo hữu Hạo Nhiên Thư Viện. Những bảo vật thu được mặc dù không coi là nhiều nhưng cũng không ít. Thật ra lần này, gia tộc của tại hạ không tiếc tổn hao lượng lớn tài nguyên đổi lấy một cái danh ngạch tiến vào phế tích này là vì Lý gia đã sớm nắm trong tay manh mối của hai chỗ di tích bên trong phế tích này nên mới cử tại hạ tiến vào thăm dò một phen. Vốn dĩ tại hạ dự định một mình tiến về phía trước nhưng đến hôm nay mới phát hiện nơi này nguy hiểm trùng điệp, lại thêm cường giả dị tộc đến từ các đại lục khác xuất hiện liên tiếp, chỉ bằng sức của một mình tại hạ căn bản là nửa bước khó đi.” Thanh niên họ Lý nói đến, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc.
“Điểm này Liễu mỗ cũng thấu hiểu rất rõ.” Hồi tưởng lại quá trình bị Ma Nhân Thiên Tượng cảnh cùng Cực Ảnh đuổi giết, Liễu Minh không khỏi gật đầu cảm khái một phen.
“Kỳ thật mới đầu, tại hạ đã có ý định chia sẻ di tích với các đạo hữu Hạo Nhiên Thư Viện chỉ là về sau biết được bọn họ đã dự tính đầy đủ cho hành trình sắp tới vì vậy tại hạ cũng không tiện mở miệng đề nghị thế nên mới dự định hợp tác cùng đạo hữu khác tiến đến những di tích kia.”
“Nói vậy, đạo hữu định mời tại hạ cùng đi thăm dò hay sao?” Liễu Minh nghe vậy liền ra vẻ ngạc nhiên.
“Lý mỗ đúng là có ý định này. Nguyên lai tại hạ đã có lựa chọn từ trước, chẳng qua nếu đã may mắn gặp gỡ Liễu đạo hữu tại đây, dùng thực lực có thể sánh với tu sĩ Chân Đanh cảnh của đạo hữu tự nhiên trở thành nhân thủ thích hợp hơn cả.” Vị tu sĩ họ Lý nhìn thấy biểu tình của Liễu Minh liền thản nhiên thừa nhận.
Liễu Minh sau khi nghe xong liền trở nên trầm mặc, sau một lúc lâu mới lần nữa lên tiếng thắc mắc:
“Sự tình có liên quan đến bảo vật trọng yếu đối với Lý gia, đạo hữu cùng Liễu mỗ trước kia lại chưa từng gặp mặt, thật có thể yên tâm đối với tại hạ sao chứ?”
“Liễu huynh thân là cao đồ Thái Thanh Môn, thanh danh hiển hách tự nhiên xứng đáng với sự tin tưởng của tại hạ. Nếu như Liễu huynh nguyện ý, chúng ta có thể thiết hạ cấm nhau trên người đối phương hoặc tiến hành giao kết huyết khế, miễn là có thể khiến huynh hoàn toàn tin tưởng.” Thanh niên họ Lý sau khi suy nghĩ một hồi liền trịnh trọng nói ra.
“Nếu đã như vậy, xin hỏi Lý huynh còn mời những ai khác?” Liễu Minh cũng không vội vã đáp ứng mà linh hoạt xoay chuyển câu hỏi.
“Không giấu gì Liễu huynh, tại hạ đã ước hẹn với Diệp đạo hữu đến từ Ma Huyền Tông, chẳng qua hôm nay hắn lại có việc gì đó nên lúc này mới không thể cùng ta trước tới bái phỏng Liễu huynh. Tại hạ có thể cam đoan, nếu Liễu huynh đồng ý, ta sẽ không mời thêm tu sĩ nào khác. Dù sao càng nhiều người tham gia, càng khó phân phối bảo vật thu được. Để tỏ rõ thành ý, tại hạ muốn tặng Liễu huynh một phần ngọc giản có ghi rõ địa điểm thứ nhất mà bổn tộc muốn đến, đợi khi mọi chuyện ở đây kết thúc, Liễu huynh có thể từ từ đưa ra quyết định của mình.” Thanh niên họ Lý nghe vậy sau khi trả lời liền sảng khoái lấy ra một phần ngọc giản từ trong tay áo, trực tiếp ném cho Liễu Minh.
“Đa tạ sự tín nhiệm của đạo hữu, đến lúc đó tại hạ nhất định sẽ đưa ra một câu trả lời rõ ràng.” Liễu Minh nghe vậy cũng không khách khí, khẽ vẫy một tay, đón lấy ngọc giản đang xoay tít trên không.
“Ha ha, hy vọng đến lúc đó có thể nghe được tin tốt từ Liễu huynh. Sắc trời đã tối, hai ngày sau còn diễn ra một hồi ác chiến, Lý mỗ cũng không tiện quấy rầy việc tĩnh tu của Liễu huynh.” Thanh niên họ Lý cũng là kẻ thức thời, vừa thấy Liễu Minh tiếp nhận ngọc giản, lập tức đứng dậy cáo từ rời đi.
Sau khi tiễn chân vị khách không mời mà đến kia, Liễu Minh mới nhìn sơ qua địa chỉ ghi chép bên trong ngọc giản. Không nói đến thâm thù đại hận giữa bản thân và Ma Huyền Tông, tình huống trước mắt cũng không cho phép bận tâm lo nghĩ đến chuyện gì khác. Đến lúc đó, chỉ có thể đi một bước tính một bước vậy. Nghĩ đến đó, Liễu Minh liền lần nữa kích phát cấm chế bên ngoài động phủ rồi lập tức chuyên tâm tu luyện Huyết Thuẫn Thuật.
Giữa trưa ngày thứ hai, Liễu Minh đang khoanh chân ngồi tĩnh tu, đột nhiên mở to hai mắt. Chỉ thấy một tay khẽ vẫy, một đạo quang diễm đỏ hồng liền bay vào từ bên ngoài sau đó lóe lên một cái rồi từ từ rơi vào tay hắn. Lúc này hắn mới dùng thần thức quét qua, thì ra tu sĩ họ Tôn kia truyền âm cho hắn, thông báo mọi người tập trung tại đại sảnh để thảo luận đại sự.
Liễu Minh sau khi thu thập một phen liền rời khỏi động phủ, phá không mà đi. Khi hắn đến đại sảnh nghị sự, đã thấy mọi người tập trung rất đông, ước chừng có đến hai mươi vị tu sĩ đến từ các môn phái khác nhau. Ngoại trừ lão giả và tên thư sinh trẻ tuổi của Hạo Nhiên Thư Viên mà hắn đã gặp bên ngoài, cộng thêm những người tham gia thảo luận hôm trước còn có thêm một ít người ăn mặc không giống đệ tử đến từ Tứ Đại Thái Tông, trong đó có một thiếu phụ sở hữu làn da ngăm đen cùng với hình thể thon dài, thoạt trông hết sức đặc biệt.
Cô gái này đang mặc một chiếc váy liền màu lam nhạt, tinh tế phô những đường cong mỹ miều trên cơ thể. Mỗi khi nàng này giơ tay nhấc chân, hai chiếc vòng ngọc trên tay lại thỉnh thoảng va chạm lẫn nhau, phát ra một hồi âm vang thanh thúy khẽ khàng. Liễu Minh quan sát kĩ thêm một chút, liền nhận ra mặt vòng còn khắc đầy những đạo linh văn li ti tinh xảo, vừa nhìn liền biết đây là một kiện bảo vật hiếm có.
“Mặc dù chỉ qua hai ngày, lại có không ít đạo hữu chạy đến tương trợ. Tôn mỗ cũng không tiếp tục nói nhảm thêm nữa, ngày ước chiến đã đến gần, hiện tại ta muốn tuyên bố những người được chọn tham gia tỷ thí. Đến hôm nay, nhân số của chúng ta đã vượt quá sự mong đợi của Tôn mỗ, chẳng qua danh ngạch tổng cộng chỉ có bảy người, tại hạ sau khi cân nhắc hồi lâu, đã chọn ra vài vị đạo hữu có thực lực mạnh mẽ đại diện xuất chiến. Những vị còn lại nếu không được nêu tên cũng xin chớ trách, dù sao thực lực của những Yêu tu bên phía đối phương quả thật vô cùng cường hãn, chúng ta chỉ cần có thể kéo dài chút ít thời gian, liền có thể thuận lợi thiết lập cấm chế, đồng thời tránh được một ít thương vong không cần thiết.” Tu sĩ họ Tôn dõng dạc tuyên bố với đám đông trước mặt.
Mọi người nghe vậy tự nhiên đồng loạt gật đầu.
“Tốt, mọi người đã không có gì dị nghị, ta xin được công bố danh sách bảy người gồm có: Sa sư đệ đến từ Hạo Nhiên Thư Viện, Lôi Thường đệ tử của Ma Huyền Tông, Liễu Minh đến từ Thái Thanh Môn cùng với Lý Vĩnh Hoành, Thẩm Vạn Thanh hai vị đệ tử Bát đại thế gia. Hai vị trí tham gia cuối cùng lần lượt là tán tu đạo hữu Vũ Hồng cùng Tôn mỗ. Mời những người có tên bước lên phía trước.” Tôn Bằng sau khi nhìn quanh một lượt bắt đầu chậm rãi tuyên bố.
Trong lúc mọi người xì xào bàn tán, đám người Liễu Minh đã sớm dồn dập tiến đến bãi đất trống bên cạnh tu sĩ họ Tôn.
Lúc này, Liễu Minh mới đảo mắt quan sát năm người bên cạnh. Trong đó có hai người đến từ Hạo Nhiên Thư Viện và Ma Huyền Tông hắn đã nhận mặt từ trước. Lý Vĩnh Hoành chính là người đã tới bái phỏng hôm qua. Người thanh niên mặc áo bào đỏ, thần sắc cao ngạo gọi là Thẩm Vạn Thanh. Còn về phần vị tán tu Vũ Hồng, dĩ nhiên chính là thiếu phụ áo lam với làn da ngăm đen mà hắn đã chú ý. Cô gái không phải là đệ tử tông môn thế gia, vậy mà vẫn có thể tiến vào phế tích của Thượng giới, thật sự có chút kỳ quái.
“Nghe nói phía Yêu tộc có hai gã yêu tu Chân Đanh cảnh, không biết Tôn đạo hữu dự định phái ai xuất thân ứng phó?” Thiếu phụ sau khi đánh giá những người bên cạnh mới lên tiếng hỏi một câu.
“Hôm qua Vũ tiên tử không có mặt, hẳn là không biết tình huống khi đó. Một gã yêu tu Chân Đan sẽ do Tôn mỗ tự mình ứng chiến, còn lại một người sẽ giao cho Liễu đạo hữu của Thái Thanh Môn. Tuy cầm chân một gã yêu tu Chân Đan là sự tình vô cùng nguy hiểm, nhưng Liễu đạo hữu thân là đệ nhất nhân của đại hội Thiên Môn lần trước, hẳn sẽ tự có bản lĩnh vượt qua.” Tu sĩ họ Tôn nghe vậy trả lời không chút hoang mang.
Lời vừa dứt, đám đông đã dồn dập chuyển dời ánh mắt về phía Liễu Minh.
“Tốt, thanh danh của Liễu đạo hữu sớm đã vang xa bốn biển, ngay cả nhân vật thô lậu quê mùa như ta cũng từng nghe qua. Có đạo hữu xuất chiến tự nhiên không còn vấn đề gì nữa.” Vũ Hồng bất chợt nhìn sang Liễu Minh, bộ dáng vô cùng hứng thú.
Liễu Minh thấy vậy, ra vẻ cười cười chứ không nói gì thêm.
“Nếu như mọi người không có ý kiến gì khác, vậy buổi thảo luận này đến đây là kết thúc. Những người khác có thể tùy ý rời khỏi, chỉ xin những vị đạo hữu tham gia tỷ thí vui lòng nán lại trong giây lát.” Tu sĩ họ Tôn sau khi phân phó mọi việc cẩn thận bèn tuyên bố một câu.
Những người khác nghe vậy đều không cảm thấy bất ngờ liền dồn dập cáo từ rời đi. Trong nháy mắt, trong thính đường cũng chỉ còn lại bảy người Liễu Minh.
“Để kế hoạch sắp tới được tiến hành thuận lợi đồng thời bảo đảm sự an toàn của chư vị, kế tiếp tại hạ muốn cấp ra hai kiện đồ vật. Một kiện chính là một tấm Thuấn Di phù lục. Phù lục này dùng để bảo vệ tính mạng cho mọi người, tại thời khắc nguy hiểm chỉ cần xé nát lá bùa này là có thể thuấn di vượt qua khoảng cách hai ba trăm trượng. Mặc dù rời khỏi lôi đài cũng đồng nghĩa với việc thua cuộc nhưng có câu rừng xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt, mọi người nên lấy việc bảo vệ tính mạng làm trọng. Kiện đồ vật thứ hai gọi là Thủy Tinh Linh Lung Bội, chính là dùng hàn tuyết tự nhiên chế thành, bên trong có dung luyện một loại cấm chế đặc thù. Các vị chỉ cần mang theo miếng ngọc bội này bên người, trong lúc thi đấu lặng lẽ quán chú pháp lực vào bên trong là có thể kích phát hoàn toàn. Khi đó, miếng ngọc này sẽ hóa thành một luồng khí tức vô hình chui vào bên trong cơ thể đối phương, đồng thời lặng lẽ hình thành dấu hiệu của cấm chế.”
Sau khi nói xong, tu sĩ họ Tôn liền lấy ra từng tấm phù lục màu tím cùng với những khối ngọc bội trắng sáng như tuyết, lần lượt giao cho đám người Liễu Minh.
Truyện này có phần 2 ko ad