MA TÔN - NGỌC HẠC PHONG


Lấy Long Phá Thiên làm trung tâm, toàn bộ thiên binh thiên tướng, vây quanh hắn thành một vòng tròn lớn.

Thiên binh chỉ có gan vây lấy nhưng hoàn toàn không có gan xông lên ứng chiến.

Lương Hàn Chương tay cầm Lương Hàn kiếm bay về Long Phá Thiên.

Mũi kiếm nhằm ngay yết hầu Long Phá Thiên mà công kích.

Nhưng Long Phá Thiên vẫn cứ là bộ dáng cười cợt khinh thường.

Tên yêu nghiệt này thật khiến ta tức giận.

Kẻ địch xách kiếm đâm tới chỗ trọng yếu nhưng hắn lại chủ quan không thèm để ý là thế nào.

Ta thiệt muốn đánh cái bộ dạng gợi đòn này của hắn thật sự.

Khi Lương Hàn Chương áp sát tới nơi, đột nhiên Long Phá Thiên phi thân, chân điểm nhẹ lên mũi kiếm của Lương Hàn Chương.

Sau đó Long Phá Thiên một cước đá vào đầu Lương Hàn Chương khiến hắn xoay vài vòng lăn ra đất.

Lương Hàn Chương áp chế nội thương, lập tức ngồi dậy tiếp tục ứng chiến..
Lần này Lương Hàn Chương đặt hai bàn tay ra trước ngực, ngón tay đan vào nhau kết ấn, nội lực tập trung vào đôi bàn tay ấy.

Sau đó người này dồn tất cả nội lực vừa ngưng tụ thành một khối cầu lớn màu lam.


Khối cầu xoay chuyển và tấn công về phía Long Phá Thiên.

Lúc này, Long Phá Thiên trực tiếp bay lên.

Toàn thân hắn phát ra ánh sáng hai màu quên thuộc.

Hai luồng ánh sáng trắng đỏ lúc đan xen, lúc gợi sóng, lúc dịch chuyển đảo ngược vị trí cho nhau.

Long Phá Thiên ở ngay trung tâm, mắt tỏa ra sát ý nồng đượm.

Tiếp theo, hắn giơ tay tung ra một chưởng lực cực lớn.

Chưởng lực này chia làm hai vòng.

Một vòng màu trắng khiến cho thiên binh ở gần đông cứng lại, không thể vận nội lực.

Một vòng màu đỏ đốt cháy toàn bộ thiên binh thiên tướng ở xa.

Thiên binh, thiên tướng kẻ bị đóng băng, ánh mắt lóe lên kinh hãi.

Còn kẻ bị đốt cháy thì rối loạn dập lửa vì sợ bị thiêu chết.

Cả Lương Hàn Chương cũng vô cùng thê thảm.

Hai chân không thể di chuyển do băng tuyết kết lại thành một khối to.

Phía trên đầu thì tóc cháy xém nhìn vô cùng khó coi..
Sau đó, Long Phá Thiên bay về phía ta.

Giây phút hắn phi thân bay đến.

Ta có cảm giác như thời gian ngưng đọng lại.

Hắc bào tung bay trước gió.

Gương mặt khuynh quốc khuynh thành, mắt phượng hẹp dài nhìn rất câu người, cánh mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mỉm cười.

Ta nhìn thân ảnh của hắn, nhìn đến mức không chớp mắt.

Sau đó, hai má của ta nóng ran, ta xấu hổ cúi đầu nhằm che đi sự bối rối của bản thân.


Sắc đẹp trước mắt..

nhưng nhan sắc này ta không dám đụng vào.

Chết người a..
Thời khắc hắn đáp nhẹ xuống đất, nắm lấy cổ áo của ta lôi sềnh sệt về phía núi Băng Sơn cũng chính là lúc những ảo tưởng của ta tan thành bọt biển.

Hắn thô lỗ lôi ta đi mặc cho ta dùng dằng kêu la đinh tai nhức óc.

Nhưng khi đi được một đoạn, hắn cũng không có lôi kéo ta nữa mà để mặc ta tự lê thân lên núi.

Hiển nhiên là khi chúng ta rời khỏi, thiên binh thiên tướng cũng không còn sức quan tâm đến ta và Long Phá Thiên nữa..
Núi Băng Sơn quanh năm băng tuyết, khí hậu khắc nghiệt và cực kì lạnh giá.

Cộng thêm ở đây linh khí tràn đầy, thích hợp để tu luyện và gia tăng pháp lực.

Nhưng núi Băng Sơn cũng khiến người ta cảm thấy nản lòng thoái chí thật sự.

Vì tất cả những người lên núi, pháp lực sẽ không cánh mà bay.

Băng Sơn hấp thu linh khí trời đất nhiều năm nên có sức mạnh chuyển hóa tiêu tan hết pháp lực của người lên núi.

Hay nói một cách đơn giản, khi đi lên núi, thần tiên cũng như người phàm, không một ai có pháp lực cả.

Nhưng việc đó chỉ là tạm thời.

Sau khi xuống núi thì nội lực sẽ tự động quay trở lại như bình thường.

Muốn lên núi thì đều phải đi bộ bằng chính đôi chân của mình.


Ta và Long Phá Thiên cũng không tránh khỏi điều này..
Nhưng hiển nhiên là Long Phá Thiên và ta có sự chênh lệch rất lớn.

Trong thời khắc này, Long Phá Thiên bước chân luôn nhẹ nhàng thảnh thơi, thật giống như hắn đang đi dạo chơi ngắm cảnh thiên nhiên vậy.

Còn ta thì vô cùng thê thảm.

Đi được một đoạn, ta đã cảm thấy toàn thân sắp bị đông cứng lại.

Sắc mặt đỏ ửng vì lạnh và cũng vì mệt.

Ta chỉ muốn quay đầu đi xuống núi thôi.

Thật sự là ta cảm thấy đã vượt quá sức chịu đựng của bản thân rồi.

Vào lúc ta đang run rẩy lê tấm thân tàn đi được vài bước thì một màu đen bao trùm trước mắt ta.

Khi ta kéo xuống mảnh vải đang trùm lấy toàn thân của mình thì giật mình phát hiện, đây thật ra chính là áo bào của Long Phá Thiên.

Ta ngơ ngác nhìn sang người bên cạnh thì thấy hắn lơ đễnh quan sát xung quanh.

Sau đó hắn bỏ lại một câu rồi cất bước đi lên phía trước:
- Ngu ngốc...


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi