MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Quý anh!
Chúng ta lại gặp mặt!
Khi những lời này của ông Thanh vang lên, tất cả mọi tiếng nói trong sảnh yến hội của nhà họ Thẩm đều biến mất, lúc này hầu như tất cả khách mời đều không thể tin vào mắt mình.

Trời ạ, bọn họ nhìn thấy gì!
Nhà giàu nhất thành phố Nam Hải, nhân vật lớn nổi tiếng Phí Trường Thanh, vậy mà mang theo một đám người cúi đầu ân cần thăm hỏi trước tên ở rể Lâm Thiệu Huy.

Chuyện này, làm sao có thể?
Nhất là bọn người Thẩm Thái Công, giờ khắc này tròng mắt đều thiếu chút nữa lòi ra ngoài, cả một đám giống như đã thấy quỷ vậy!
"Không...!Không có khả năng, Lâm Thiệu Huy, cậu ta..." Giờ phút này Thẩm Thái Công có cảm giác hô hấp của mình cũng bắt đầu dồn dập lên, trái tim đập bịch bịch liên hồi.

Mà bọn người Thẩm Kiến, càng là hai mặt nhìn nhau, khó có thể tin.


Đâu chỉ có mỗi bọn họ mà ngay cả Bạch Tố Y ngồi bên cạnh Lâm Thiệu Huy cũng trợn tròn mắt.

"Quý...!Quý anh?" Giờ phút này, Bạch Tố Y, một lúc nhìn bọn người Phí Trường Thanh cúi đầu ân cần thăm hỏi, một lúc nhìn về phía Lâm Thiệu Huy bên cạnh mình.

Cô chỉ cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Lâm Thiệu Huy không phải chỉ gặp qua Phí Trường Thanh một lần sao?
Làm sao có thể để cho Phí Trường Thanh để vào mắt huống chi là cúi đầu ân cần thăm hỏi chứ?
Dường như phát hiện sự nghi ngờ của Bạch Tố Y, Phí Trường nhanh chóng vừa cười vừa nói:
"Mợ chủ nhà họ Lâm, tôi và quý anh đây đã từng gặp mặt một lần, nếu không có anh ấy chỉ điểm, kỹ thuật võ thuật dân tộc của cháu gái tôi đã đi bị phế bỏ!"
Kỹ thuật võ thuật dân tộc?
Phí Trường Thanh cũng không nói đến chuyện Lâm Thiệu Huy cứu được tính mạng của ông ta và cháu gái ông ta, ngược lại chỉ nói ra chuyện Lâm Thiệu Huy chỉ điểm kỹ thuật võ thuật dân tộc.

Nghe nói như thế, cho dù là Bạch Tố Y hay là bọn người Thẩm Thái Công, lúc này mới thở dài một hơi.

Thì ra là vậy!
Bọn họ còn tưởng rằng Lâm Thiệu Huy có thân phận khủng bố gì khiến cho Phí Trường Thanh kính sợ như thế.

Bây giờ xem ra, Lâm Thiệu Huy chỉ là đã giúp Phí Trường Thanh một chuyện nhỏ, không có gì hơn.

Chỉ là...!
Lâm Thiệu Huy làm sao lại biết chỉ điểm về kỹ thuật võ thuật dân tộc?
Trong lòng Thẩm Thái Công và những người khác nghi hoặc không thôi, bọn họ chỉ biết Lâm Thiệu Huy là một tên vô dụng, không có chút năng lực nào.

Nếu nói anh ta có kỹ thuật võ thuật dân tộc, hơn nữa còn là cao thủ kỹ thuật võ thuật dân tộc thì đánh chết bọn họ cũng sẽ không tin tưởng.


"Ba, có phải Lâm Thiệu Huy là một tên lường gạt hay không? Anh ta nói hươu nói vượn, lừa ông Thanh và những người khác!" Giờ phút này Thẩm Kiến cẩn thận từng li từng tí nói với Thẩm Thái Công.

Lừa đảo!
Mà nghe nói như thế, Thẩm Thái Công càng nghĩ càng có khả năng, khuôn mặt già nua của ông ta lập tức trở nên u ám:
"Cái tên khốn kiếp này, nếu như nó thật sự lừa ông Thanh, như vậy một khi sự tình bị bại lộ, nhất định sẽ liên lụy nhà họ Thẩm chúng ta!"
Nghĩ tới đây!
Thẩm Thái Công nhanh chóng đi đến trước mặt Phí Trường Thanh, rồi sau đó lo lắng nói:
"Ông Thanh à, nhất định là ông nghĩ sai rồi, Lâm Thiệu Huy chính là một tên ở rể vô dụng, ở đâu cậu ta biết được cái gì kỹ thuật võ thuật dân tộc chứ? Ông chớ có tin lời nó nói, coi như nó nói hươu nói vượn là được rồi!"
Nói xong, Thẩm Thái Công chỉ vào vị trí chủ vị trong yến hội sảnh, cung kính mời nói: "Ông Thanh, ghế ngồi đã chuẩn bị cho ông xong! Xin mời..."
Ghế ngồi?
Phí Trường Thanh sững sờ, lập tức ông ta nhìn một chút chiếc bàn chủ vị xa hoa kia, nhìn trên đó đồ ăn nhẹ trân quý rực rỡ muôn màu kia, cùng với các loại hoa quả khác.

Lại quay đầu nhìn cái bàn cao thấp bấp bênh, lung la lung lay, trên mặt bàn không có bất cứ cái gì của Lâm Thiệu Huy.

Sắc mặt Phí Trường Thanh lập tức khó coi:
"Thẩm Thái Công, không cần làm phiền rồi!"

Nói xong!
Phí Trường Thanh cung kính hỏi Bạch Tố Y:
"Thưa cô Bạch Tố Y, không biết mấy người ông già chúng tôi có vinh hạnh ngồi cùng một chỗ với hai vợ chồng các người không?"
Cái gì!
Lời này vừa nói ra khiến cho toàn trường xôn xao một mảnh.

Vô luận là người nhà họ Thẩm, hay là rất nhiều khách mời đều không thể tin được vào lỗ tai của mình.

Phải biết, chủ vị chính là một vị trí tôn quý nhất của sảnh yến hội, mà chỗ ngồi của Lâm Thiệu Huy lại là một chỗ tồi tệ nhất.

Bây giờ, Phí Trường Thanh lại bỏ qua vị trí tốt nhất thay vào đó lại thỉnh cầu ngồi cùng một chỗ với Bạch Tố Y, Lâm Thiệu Huy.

Chuyện này...!Làm sao có thể?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi