MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Giờ phút này, nhìn bộ dáng kích động của Bạch Tố Y, Trương Bác Vũ ở một bên lập tức hiểu ý cười một tiếng.

Thứ anh ta muốn chính là hiểu quả này.

Từ lúc mới bắt đầu, anh ta đã biết thứ Bạch Tố Y thích nhất chính là bản nhạc piano của Huy Tuấn, thậm chí có thể nói là si mê.

Cho nên, anh ta mới không tiếc vung ra một số tiền lớn để mời Dương Hồng Anh người am hiểu về ca khúc của Huy Tuấn.

Dùng tiếng đàn piano để diễn tả tình yêu của mình dành cho Bạch Tố Y.

Giờ phút này!
Không chỉ có Bạch Tố Y, thậm chí mỗi một vị khách bên trong nhà hàng sau khi nhìn thấy sự xuất hiện của Dương Hồng Anh, thì tất cả cũng sợ ngây người.

“Trời ạ, đây là Dương Hồng Anh sao? Sao cô ấy lại ở đây, mẹ nó!”
“Cháu gái của ông Dương nghệ sĩ dương cầm đầu tiên ở Trung Quốc, được mệnh danh là nghệ sĩ chơi đàn piano giỏi nhất các bản nhạc của Huy Tuấn!”

“Thần tượng, tôi cũng thích ca khúc của Huy Tuấn, trời ạ, thật là quá tốt!”
“...”
Nhiều khách hàng xung quanh đã hoàn toàn xôn xao, từng người một đều cảm thấy vui mừng không thôi.

Đặc biệt, sau khi bọn họ phát hiện ra Dương Hồng Anh là được Trương Bác Vũ mời đến, thì tất cả mọi người đều rối rít vỗ tay hoan nghênh Trương Bác Vũ để tỏ lòng cảm ơn.

Lúc này Trương Bác Vũ quả thật là tâm điểm trong mắt mọi người.

Hăm hở!
Đã đẹp trai mà lại giàu có.

Anh ta vô cùng hưởng thụ ánh mắt kính nể của mọi người, giờ phút này mới gật đầu về phía Bạch Tố Y và tất cả các vị khách trong nhà hàng.

Sau đó anh ta kiêu ngạo giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng vỗ một cái.

Bốp!
Một tràng vỗ tay vang lên, Dương Hồng Anh đi đến trước cây đàn piano, chợt hiểu ra, rồi sau đó nói vào micro: “Hôm nay, tôi rất vinh dự được nhận lời mời của anh Bác Vũ, đến trình diễn cho mọi người!”
“Tiếp theo, tôi sẽ chơi một bản “Tặng Huy yêu dấu”, dành tặng cho cô Bạch Tố Y xinh đẹp!”
Ầm ĩ!
Câu nói này của Dương Hồng Anh càng khiến những khách hàng bên dưới phải hú hét liên hồi.

Lúc này tất cả mọi người mới rối rít quay đầu lại, nhìn về vị trí của Bạch Tố Y, tiếng vỗ tay như sấm lại một lần nữa vang lên.

Xao động!
Lúc này Bạch Tố Y đang vô cùng kích động, sao cô có thể không phấn khích khi có thể nghe thấy tên mình từ miệng của một thần tượng như Dương Hồng Anh, hơn nữa cô ấy còn chịu đánh đàn cho mình nữa chứ.

Chẳng qua là!
Khi Lâm Thiệu Huy nghe đến cái tên “Tặng Huy yêu dấu”, trên mặt anh chợt lộ ra một vẻ mặt kỳ lạ.


Đây là bản nhạc piano do anh sáng tác hồi đó, cũng không có tên.

Mà bốn chữ Tặng Huy yêu dấu rõ ràng là tên do Phương Y Thần đặt, mà chữ Huy trong đó dĩ nhiên là ám chỉ mình.

Giờ đây, Trương Bác Vũ lại sử dụng bản nhạc piano và lời do chính anh sáng tác để tặng cho cô vợ Bạch Tố Y của anh.

Nếu Trương Bác Vũ biết được, sợ rằng tên này sẽ phải tức đến mức nôn ra máu.

Vào lúc này!
Tiếng vỗ tay dần yên tĩnh lại, tất cả các vị khách đều dừng bữa rồi rối rít nhìn về phía sân khấu.

Cho đến khi toàn bộ nhà hàng, im lặng như tờ!
Đinh...!
Ngón tay Dương Hồng Mai di chuyển một cái, lập tức một nốt nhạc đột nhiên truyền ra.

Chỉ cần một nốt nhạc thôi, đã khiến cho tất cả mọi người cảm thấy thần kinh trong người, khẽ nhảy lên một cái.

Rồi sau đó!
Những ngón tay của Dương Hồng Anh, giống như nước chảy mây trôi, cô đứng lên đàn đánh.


Dưới ngón tay của cô tiết tấu nhẹ nhàng du dương không ngừng truyền đến bên tai mọi người, khiến cho cảm xúc của mọi người hoàn toàn rơi vào trong bình tĩnh và dửng dưng.

Tất cả mọi người đều cảm thấy rằng từng nốt nhạc, giống như những ngón tay đang gõ vào dây thần kinh của bọn họ, khiến cho mọi người thoải mái nhắm mắt lại và bắt đầu tận hưởng niềm vui mà âm nhạc mang đến.

Đặc biệt là Bạch Tố Y.

Cô rất thích bài hát “Tặng Huy yêu dấu” này!
Ở trong lòng cô, người tên Huy Tuấn đó phải là thần thánh mới có thể sáng tác ra một ca khúc có tiết tấu tuyệt vời và cảm động như vậy.

Nhưng mà cô không nhận ra rằng Lâm Thiệu Huy hơi cau mày sau khi nghe bản nhạc piano này.

Giai điệu này là do anh sáng tác cách đây vài năm.

Mà bây giờ nghe có vẻ, có một chút sai sót..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi