MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


"Thôi đi! Cậu xử lý tám cái xác này nhanh đi!"
Huyết Lang nhàn nhạt nói xong, chậm rãi đi thẳng đến chiếc Rolls Royce.

Nhìn thấy cảnh này, quản gia Phó Bình Minh vội vàng tiến lên mở cửa.

Cho đến khi Huyết Lang ngồi lên xe, quản gia Phó Bình Minh mới thương cảm nhìn thoáng qua tám thi thể nằm trên mặt đất, gọi điện thoại phái người đi xử lý xong xuôi rồi lên xe.

Khi Phó Bình Minh vừa lên xe, Huyết Lang ngồi ở hàng sau ung dung chậm rãi hỏi: "Lần này, đối thủ là ai?"
Lời nói của Huyết Lang không có vẻ gì là để tâm tới.

Dường như không phải anh ta đang hỏi về đối thủ của mình, mà là đang hỏi tên của vong hồn tiếp theo sẽ chết trong tay anh ta vậy, không hơn.

Quản gia Phó Bình Minh kinh hãi liếc nhìn Huyết Lang từ kính chiếu hậu, rồi thận trọng nói: "Cậu Huyết Lang, mục tiêu vụ ám sát này của chúng ta là cô chủ lớn nhà họ Phương - Phương Y Thần.


Về người bảo vệ cô ta, ngoài hai gã xuất thân từ bộ đội đặc chủng đã nghỉ hưu là Huyết Nhận và Lang Nha, còn có mười võ sư hàng đầu nước của tỉnh Nam Lộc và các vệ sĩ do nhà họ Phương phái tới."
Mười võ sư hàng đầu?
Nghe được điều này, đôi mắt của Huyết Lang đột nhiên sáng lên, như thể một thợ săn đã tìm thấy con mồi của mình, đầy vui mừng: "Tôi nghe nói trong mười võ sư hàng đầu có một lão già tên là Khổng Sanh.

Nghe nói lão già kia đã được một cao thủ bí ẩn chỉ dạy nên thực lực của lão đã tiến bộ nhảy vọt.

Chậc chậc chậc, có lẽ tôi có thể hỏi tung tích của vị cao thủ đó từ miệng của lão già này.

Cao thủ bậc thầy, giết được thì mới thú vị."
Chà!
Nghe đến đây, quản gia Phó Bình Minh cảm thấy sởn cả da đầu.

Anh ta không thể tưởng tượng được làm thế nào mà Huyết Lang trông còn trẻ đến thế lại điên cuồng như vậy.

Như thể trong mắt anh ta, mười võ sư hàng đầu chỉ là gà nhà chó kiểng, có thể bị tiêu diệt chỉ trong chốc lát.

Còn điều khiến anh ta thực sự quan tâm chính là vị cao thủ bí ẩn nào đó đang náu mình trong thành phố Nam Giang kia kìa.

“Cậu chủ Huyết Lang, bây giờ chúng ta đi đâu?” Lúc này, quản gia Phó Bình Minh mới cẩn thận hỏi.

"Đi giết người!"
Huyết Lang chậm rãi nói, sau đó đưa mắt nhìn cảnh đêm của thành phố Nam Giang đang lướt qua cửa sổ không ngừng rồi không còn nói thêm điều gì nữa.


Vù!
Ngay lập tức, quản gia Phó Bình Minh lái chiếc Rolls Royce chạy như bay về phía khách sạn quốc tế Hilton, nơi Phương Y Thần đang ở.


Cùng lúc đó, sợ rằng đám người Phương Y Thần, Hổ Huyết, Hắc Sinh có nằm mơ cũng không ngờ rằng, một mối nguy khủng khiếp đang âm thầm đến gần họ.

Lúc này khách sạn Hilton đã bị nhà họ Phương bao hết.

Sảnh khách sạn gần như chật kín các thành viên của đội vệ sĩ nhà họ Phương.

Ở trong hành lang, Hổ Huyết và Hắc Sinh nhàm chán ngồi trò chuyện với nhau.

"Shit! Không ngờ ông chủ lại bày binh bố trận lớn như vậy.

Không chỉ cử đội vệ sĩ nhà họ Phương của chúng ta đến, mà ngay cả mười võ sư hàng đầu của Nam Lộc cũng được mời." Hồ Huyết không khỏi lắc đầu, hiển nhiên là không hài lòng với việc ông chủ không tin tưởng mình.


Nghe vậy, Hắc Sinh ngồi bên cạnh cau mày, nghiêm nghị nói: "Không thể trách ông chủ.

Dù sao thì người thừa kế của nhà họ Phương ở thành phố này quá quan trọng.

Đặc biệt là bây giờ ông chủ đang lâm bệnh hấp hối, mấy cô cậu chủ còn lại đều chuẩn bị ra tay.

Ông chủ đương nhiên là sợ cô chủ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn."
Nói xong, những lời của Lâm Thiệu Huy vang lên trong tâm trí Hắc Sinh: "Mà này, Hổ Huyết! Mày nói xem tên Lâm Thiệu Huy kia có thật sự biết được tin tức gì hay không? Nếu không sao lại đột nhiên nhắc nhở cô chủ chúng ta là có người muốn gây bất lợi cho cô ấy."
Lâm Thiệu Huy?
Hổ Huyết sửng sốt một lúc, rồi mỉa mai nói: "Hắc Sinh, mày có bị ngu không vậy? Lâm Thiệu Huy kia tuy có chút bản lĩnh, nhưng cũng chỉ là một con mèo ba chân mà thôi.

Đối phó với mấy vị công tử bột kia thì có lẽ là dư xăng nhưng muốn so sánh với người quanh năm bên bờ sống chết như chúng ta thì anh ta không đủ tư cách.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi