MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Rắc rắc!
Cùng là âm thanh vỡ vụn, nhưng sau khi nghe thấy âm thanh này, Huyết Lang như bị sét đánh.

Anh ta nhìn vết nứt trên lưỡi giáo, trong lòng lập tức hiện lên một tia hoảng sợ.

Gãy rồi!
Ngọn giáo Hàn Huyết của anh ta thực sự đã bị hai ngón tay của Lâm Thiệu Huy bẻ gãy.

Cảnh này khiến trong lòng Huyết Lang dâng lên một nỗi sợ hãi sâu sắc.

"Đại...!đại tông sư, cậu...!cậu thật sự là đại tông sư sao?"
Đôi mắt của Huyết Lang xém chút nữa rơi ra ngoài.

Theo như anh ta biết, trên thế giới này, chỉ có một nhân vật đáng sợ như Đại tông sư mới có thể đạt tới trình độ của Lâm Thiệu Huy.

Thật đáng sợ!
Huyết Lang chỉ cảm thấy một nỗi sợ hãi trước đây chưa từng có.

Bây giờ, anh ta hầu như không dám nghĩ nhiều, lập tức muốn lui lại.

Nhưng vào lúc này...!
Bang!
Chỉ thấy lưỡi giáo Hàn Huyết của anh ta vỡ ra thành từng mảnh dưới hai ngón tay của Lâm Thiệu Huy.

Sau đó lòng bàn tay của Lâm Thiệu Huy giống như một con Giao Long đáng sợ, thò ra nắm lấy cây giáo của anh ta, rồi mạnh mẽ kéo lại.

Xoẹt!

Huyết Lang chỉ cảm thấy một sức lực mạnh mẽ men theo thân giáo Hàn Huyết truyền đến khiến lòng bàn tay anh ta đột nhiên đau đớn.

Cây giáo Hàn Huyết lập tức bị Lâm Thiệu Huy giật lấy.

Cây giáo bị cướp đi rồi.

Mu rùa vỡ nát!
Cảnh tượng này khiến Huyết Lang như rơi xuống hầm băng.

Trốn thôi!
Lúc này, anh ta không kịp nghĩ nhiều, lập tức rút lui, chỉ muốn chạy trốn đến một nơi thật xa.

"Nhóc con, cậu...!cậu đợi đấy! Thầy của tôi cũng là đại tông sư, mối thù ngày hôm nay, Huyết Lang tôi nhất định sẽ báo!"
Huyết Lang chạy vút đi như một bóng ma, chập chờn nhảy nhót trong bóng tối, trong nháy mắt trốn vào bóng đêm rồi biến mất không tung tích.

Chẳng qua là...!
"Báo thù? Tôi sẽ đợi!"
Giọng nói lành lạnh của Lâm Thiệu Huy vang lên.

Sau đó lòng bàn tay của anh đột nhiên hướng về phía màn đêm trước mặt rồi mạnh mẽ vung tay lên.

Chíu!
Ngọn giáo Hàn Huyết trong tay lao vút ra như một tia chớp trong đêm đen, kéo theo một tiếng gào rú sắc bén vọng ra.

"Không ổn..."
Phía trước, Huyết Lang đang chạy trốn chợt nghe thấy tiếng gió vang lên sau lưng.


Sát khí dày đặc bao trùm lấy cả người anh ta.

"Không…"
Tiếng thét chói tai đầy thê lương và kinh hãi truyền đến, Huyết Lang lập tức muốn né sang một bên.

Tuy nhiên, dù tốc độ của anh ta nhanh nhưng tốc độ của ngọn giáo Hàn Huyết càng không thể tưởng tượng nổi.

Gần như trong nháy mắt, nó đã hung hãn đâm đến sau lưng anh ta, sau đó mãnh liệt xuyên thẳng qua eo anh ta.

Phập!
Huyết Lang chỉ cảm thấy eo mình tê rần lên, ngọn giáo mang theo vết máu tí tách đâm xuyên qua đan điền của anh ta.

Đặc biệt, sức lực đáng sợ đó đã đánh bay cả người anh ta ra xa mười mét như ném một cây lao bình thường vậy, vẽ ra một đường cong parabol hoàn hảo.

Đinh! Đoang!
Ngọn giáo Hàn Huyết đóng đinh cả người Huyết Lang xuống đất.

"A… a… a…" Một tiếng thét chói tai phát ra từ miệng Huyết Lang.

Máu từ đan điền liên tục chảy ra.

"Đan điền của mình! Không… cậu, cậu ta vậy mà lại phế đan điền của mình."
Giọng nói của Huyết Lang tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.

Đan điền, đây là tiêu chí cần có của một đại tông sư.

Sở dĩ đại tông sư phóng ra lá cây có thể làm người khác bị thương là vì vận chuyển sức mạnh từ trong đan điền rồi tập trung vào tay, mới có thể khiến cho lá cây phóng ra sắc bén như một lưỡi dao.

Nhưng bây giờ...!
Huyết Lang chỉ cảm thấy đan điền của mình vô cùng đau đớn, khí lực không ngừng thoát ra từ lỗ thủng trên đan điền.

Cả người anh ta như một quả bóng hết hơi, dần dần mất đi sức lực.

Xong rồi!
Huyết Lang biết mất đi đan điền đồng nghĩa với việc anh ta đã hoàn toàn bị phế, không còn là siêu sát thủ Đông Á đáng sợ nữa..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi