MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Chỉ là Lâm Thiệu Huy khẽ lắc đầu một cái sau đó nói với Bạch Tố Y: “Vợ à, anh thiện lương như vậy sao có thể giết người được!”
“Những người này bị giết là bởi vì đắc tội bốn vị đại tông sư Huyết Tổ, lúc nãy bị người ta báo thù nên mới bị giết, không tin em có thể hỏi cậu chủ Bạch Trần!”
Cái gì!
Bạch Tố Y và những người trong sân nghe vậy đều hơi sửng sốt.

Lâm Thiệu Huy không giết họ sao?
Lúc này, hầu như ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Bạch Trần đang ngồi trên mặt đất.

Đặc biệt là nhìn thấy Bạch Trần vẫn còn ngẩn người, ánh mắt của Lâm Thiệu Huy không khỏi phát lạnh: “Cậu chủ Bạch Trần, anh làm chứng cho tôi đi, tôi có giết những người này không?”
Ầm!
Một câu nói đơn giản rơi vào tai Bạch Trần, nhưng lại giống như sấm sét nổ vang, khiến toàn thân anh ta run lên.


Vẻ mặt anh ta sợ chết khiếp nói: “Không...!không phải! Những người này đều đáng tội chết, đều chết dưới tay bốn đại tông sư Huyết Tổ, không liên quan gì đến anh Thiệu Huy cả!”
Anh Thiệu Huy?”
Sau khi nhận được câu trả lời này, nhiều người đã nghe thấy những lời của Bạch Trần có gì đó sai sai.

Phải biết, chỉ mới nửa giờ trước, Bạch Trần vẫn hận Lâm Thiệu Huy và muốn xé xác Lâm Thiệu Huy.

Mà bây giờ chỉ vẻn vẹn nửa giờ thì Bạch Trần, cậu chủ của tập đoàn Bạch Kỳ ở Nam Lộc vậy mà lại gọi Lâm Thiệu Huy là “anh Thiệu Huy” điều này...!thật không thể tin được.

Mà còn chưa dừng lại ở đó một số người tinh mắt phát hiện ra rằng Bạch Trần luôn cúi đầu khi anh ta nói chuyện, thậm chí còn không có can đảm nhìn Lâm Thiệu Huy, anh ta giống như một đứa trẻ làm sai và gây ra thảm họa, sợ hãi và lần nữa… bất lực.

Chuyện này là như thế nào?
Nhiều người vô cùng khó hiểu.


Ngay cả nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được tại sao đường đường là cậu chủ của nhà họ Bạch ở Nam Lộc lại sợ Lâm Thiệu Huy, người ở rể đến thế, điều này hoàn toàn không hợp lý.

“Cậu chủ Bạch Trần, người chết không thể sống lại, xin cậu nén bị thương.” Ông cụ nhà họ Bạch bước tới và an ủi Bạch Trần.

Đối với ông cụ và nhà họ Bạch mà nói thì chỉ cần những người này không bị Lâm Thiệu Huy giết thì họ sẽ không sợ hãi, bởi vì Bạch Trần nhất định cũng sẽ không thể để Lâm Thiệu Huy đi.

Nghe được lời nói của ông cụ nhà họ Bạch thì những người còn lại trong nhà họ Bạch cũng từng người một giật mình tỉnh dậy trong cơn sợ hãi.

Họ bước tới và an ủi Bạch Trần: “Cậu chủ Bạch Trần, chúng ta không có khả năng đắc tội đến Huyết Tổ này, bây giờ chỉ còn cách là chúng ta báo cáo với nhà họ Bạch bên kia để cho bà chủ quyết định!”
“Đúng vậy, cậu chủ Bạch Trần chuyện quan trọng nhất bây giờ là chúng ta nên đối phó với tên Lâm Thiệu Huy này như thế nào! Rốt cuộc tất cả chuyện này đều là do anh ta gây nên!”
“Đúng vậy, anh không thể thả anh ta đi! Nếu như không phải vì đối phó anh ta thì chúng ta cũng không cần điều động tổ ba Thiên Sứ Áo Trắng, vậy thì họ cũng sẽ không chết! Nếu chúng ta không thể làm gì Huyết Tổ vậy chúng ta chỉ có thể để Lâm Thiệu Huy đền mạng cho những người đã chết thôi!”
Nhiều người nhà họ Bạch, anh nói một câu tôi nói một câu châm dầu vào lửa.

Giọng nói của hầu hết mọi người đều chứa đựng sự phẫn nộ nồng đậm và họ nóng lòng muốn đội chiếc nồi đen này lên đầu Lâm Thiệu Huy.

Tuy nhiên, họ đã không phát hiện ra, sau khi nghe câu này thì khuôn mặt của Bạch Trần dần dần chuyển từ trắng sang xanh rồi sau đó lại chuyển sang màu đỏ, cho đến cuối cùng là hoàn toàn xanh..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi