MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Cái gì?
Nghe thấy câu nói kia của Trương Viễn, Dương Bằng càng ngây ngẩn cả người.

Anh ta thu thật nhà họ Dương chúng tôi?
Giờ phút này ánh mắt của Dương Bằng nhìn về phía Trương Viễn vui cùng của quái giống như là đang nhìn một người ngu ngốc vậy.

“Như thế nào?Nhanh như vậy mà nhà họ Dương các anh đã vết sẹo lành quên đau rồi à?”
Trên mặt Trương Viễn lúc này tràn đầy xem thường trừng mắt liếc Dương Bằng.

Trên thực tế, sau khi cảm nhận được ánh mắt kính sợ của mỗi người xung quanh, trong lòng anh ta càng hưng phấn tới cực điểm:
“vừa rồi nếu không phải thái tử của chúng tôi hạ thủy hữu tình thì nhà họ Dương các anh đã sớm xong đời! Cho nên sau này nhìn thấy tôi thì nên cung kính một chút nếu không anh chết như thế nào cũng không biết đâu.”
Lời nói của Trương Viễn kiêu ngạo đến cực điểm.

Sau khi anh ta nói xong, anh ta bèn chỉ về phía Bạch Tố Y tiếp tục quát lớn với Dương Bằng:

“Dương Bằng, bây giờ tôi ra lệnh cho anh đi đến chỗ Bạch Tố Y dập đầu nhận lỗi.”
Bạch Tố Y!
Nghe thấy như vậy Dương Bằng không khỏi quay đầu nhìn về phía Bạch Tố Y, trên mặt của anh ta không khỏi hiện lên vẻ kính sợ.

Người phụ nữ này chính là bà xã của Lâm Thiệu Huy.

Nghĩ đến lần trước bản thân mình đã vô lễ một lần thiếu chút nữa làm hại cả nhà họ Dương gần như là bị diệt tộc Dương Bằng không khỏi gật đầu nhẹ:
“Điểm này anh nói cũng không sai! Tôi cũng nên dập đầu xin lỗi cô Bạch Tố Y.”
Cái gì!
Nghe nói như vậy tất cả mọi người xung quanh hoàn toàn bị sốc.

Bọn họ không ngờ Dương Bằng là tên hỗn thế ma vương này lại thật sự sợ Trương Viễn, thậm chí Trương Viễn để cho anh ta gật đầu xin lỗi Bạch Tố Y, vậy mà Dương Bằng không những không phản bác còn trực tiếp gật đầu đáp ứng.

Xoạt!
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía Trương Viễn đều mang theo kính sợ và sùng bái càng tăng thêm.

Mà dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người Dương Bằng sải bước đi về phía bạch tố tố y.

Cho đến khi anh ta đi đến trước mặt Bạch Tố Y thì trên mặt hoàn toàn hiện ra vẻ định nó và áy náy.

“Cô Bạch Tố Y, vừa rồi Dương Bằng tôi thật sự sai rồi, thiếu chút nữa đã làm hại cô Bạch Tố Y! Tôi ở đây cúi đầu xin lỗi cô!”
Anh ta nói xong bịch một tiếng, trực tiếp quỳ ở trước mặt Bạch Tố Y, sau đó gập người xuống đập đầu lạy ba cái.

Kinh ngạc.


Một màn này không chỉ khiến cho mọi người xung quanh khiếp sợ không thôi, mà ngay cả Bạch Tố Y cũng bị dọa sợ.

Cô không ngờ rằng Trương Viễn thật sự lợi hại như vậy.

Một câu khiến cho Dương Bằng quỳ xuống đất đập đầu xin lỗi cô.

Đây quả thực là chuyện quá mức không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng không chỉ có như vậy.

Sau khi Dương Bằng dập đầu xong, anh ta đứng người lên, mặt mũi tràn đầy tươi cười nịnh nọt nhìn về phía Bạch Tố Y, cẩn thận từng li từng tí hỏi:
“Cô Bạch Tố Y mạo muội cho tôi hỏi một chút, anh Thiệu Huy có tới không? Tôi...!Tôi muốn gặp anh ý một chút và nói lời xin lỗi anh ấy!”
Cái gì?
Nghe nói như thế tất cả mọi người trong phòng đều sững sờ.

bọn họ thật không ngờ chẳng những Dương Bằng xin lỗi Bạch Tố Y mà bây giờ lại còn xin lỗi cả chồng của Bạch Tố Y là Lâm Thiệu Huy nữa.


Chuyện này...!
Trên mặt của mỗi người đều hiện ra vẻ cực kỳ khó hiểu, Thực ra bọn họ kinh ngạc phát hiện,khi Dương Bằng hỏi thăm thành công của Lâm Thiệu Huy thì dường như anh ta cực kỳ lo lắng.

Bộ dạng này giống như là một con sâu cái-kiến hỏi thăm hành tung của cự Long vậy.

Thậm chí từng giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán của Dương Bằng rơi xuống.

“Dương Bằng, anh xin lỗi tên vô tích sự kia để làm gì?”
Đúng lúc này Trương Viễn đã đi đến.

Anh ta nhìn lướt qua Dương Bằng lúc này mới cười tủm tỉm nói:
“Nói thật cho anh biết kết, tên vô tích sự Lâm Thiệu Huy kia ngay cả một tấm thiệp mời đều không có, loại người như anh ta không có từ cách đi vào, càng không có tư cách nói chuyện cùng với chúng ta!”
"Anh ta sao? Bây giờ đang ở bãi đỗ xe, giúp trông xe cho chúng ta đây này! Nếu như anh muốn xin lỗi tên vô dụng kia, vậy thì đi bãi đỗ xe tìm anh ta! Ha ha ha...".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi