MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Câu nói của Thường Nguyên khiến mọi người trong phòng sởn gai gốc.

Kẻ giết người.

Ba chữ này khiến ai nấy đều rùng mình.

Đặc biệt là vợ chồng Bạch Tuấn Sơn, mặc dù sợ hãi, nhưng họ vẫn lo lắng cho Lâm Thiệu Huy:
“Thiệu Huy, con không nên tới đây.

Đây là bệnh viện, rất đông người, cảnh sát sẽ dễ dàng tìm thấy con!”
“Con mau đi đi! Trốn càng xa càng tốt! Đừng lo lắng, ba mẹ sẽ chăm sóc tốt cho Bạch Tố Y, sẽ luôn chờ con về…”
Trong mắt vợ chồng bạch Tuấn Sơn.

Họ coi Lâm Thiệu Huy như con ruột, nếu bây giờ anh bị bắt vào tù vì tội giết người, hai vợ chồng coi như không còn gì.

Nhưng nếu Lâm Thiệu Huy trốn thoát, cho dù họ có bị buộc tội là che giấu tội phạm, họ cũng không thể để Lâm Thiệu Huy bị bắt lại rồi bị kết án tử hình.

Nhìn vẻ mặt lo lắng của bố mẹ vợ.

Sự ấm áp lan tỏa trong lòng Lần Thiệu Huy, anh lập tức lắc đầu cười nói:
“Cha mẹ! Đừng lo lắng, con không phải trốn đâu!”
“Mà là trắng án”
Cái gì?

Lời nói của Lâm Thiệu Huy khiến vợ chồng Bạch Tuấn Sơn cũng như mọi người trong phòng ngẩn người ra một lúc.

Trắng án?
Làm sao có thể được chứ?
Tất cả mọi người đều không thể tin được, đặc biệt là Thường Nguyên, cậu đột nhiên cười thành tiếng như thể vừa nghe được câu chuyện hài hước vô cùng:
“Hahaha… Lâm Thiệu Huy, mày không thể bịa ra được lý do đáng tin hơn được sao? Được thả ra mà không có ai bảo lãnh? Mày nghĩ cảnh sát là đồ ngốc sao?”
“Bọn họ tận mắt chứng kiến mày giết người, làm sao có chuyện trắng án được?”
“Còn nữa, mày cho rằng mày sẽ yên ổn thoát được sao? Tao nói cho mày biết, dòng họ Diệp sẽ không bao giờ tha cho mày!”
Dòng họ Diệp!
Nghe thấy lời này, lại nhìn vẻ kiêu ngạo của Thường Nguyên, ánh mắt của Lâm Thiệu Huy đột nhiên hơi nheo lại.

“Ý mày là Diệp Minh?”
Hả?
Nụ cười trên mặt Thường Nguyên chợt tắt lịm, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Cậu ta không ngờ Lâm Thiệu Huy biết Diệp Minh.

Nhưng mà.

Từ đầu đến cuối, cậu chủ Diệp Minh không hề đích thân ra mặt, vật thì làm sao Lâm Thiệu Huy biết được?
Nhưng còn một điều đáng sợ hơn nữa.

Câu nói tiếp theo của Lâm Thiệu Huy khiến Thường Nguyên không tin được vào tai mình.


“Mà này, để tao nói cho mày biết một chuyện! Lúc này cậu chủ Diệp Minh của mày… đã chết rồi!”
Lời nói của Lâm Thiệu Huy lọt vào tai của Thường Nguyên, Thẩm Thái Công và những người khác, khiến họ trợn ngược mắt, nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm.

Diệp Minh là người thừa kế nhà họ Diệp, là cậu chủ đứng đầu tỉnh Nam Lộc.

Và bây giờ, Lâm Thiệu Huy nói rằng anh ta đã chết?
Làm sao có thể?
“Lâm Thiệu Huy, mày đừng nói nhảm!”
Gương mặt của Thường Nguyên xám xịt, trông thật đáng sợ, cậu nhìn Lâm Thiệu Huy như nhìn kẻ điên:
“Cậu chủ Diệp Minh là ai? Đó là con cháu nhà họ Diệp, là người sẽ gánh vác họ Diệp.”
“Còn mày chỉ là một tội phạm vượt ngọc! Mày dám nói anh ấy đã chết? Hahaha… đến lúc này mà mày còn đùa được.”
Không chỉ có Thường Nguyên.

Ngay cả Thẩm Thái Công, những người khác, cũng như nhà họ Bạch đều không thể tin được.

Dù sao thì, Diệp Minh cũng đại diện cho nhà họ Diệp.

Ai dám khiêu khích dòng họ Diệp, thậm chí giết người thừa kế dòng họ Diệp?
Đúng là ảo tưởng nặng mới bịa ra được câu chuyện như thế.

Tuy nhiên, Lâm Thiệu Huy lại cười nhẹ và nói một cách tinh nghịch:
“Có chết hay không? Mày cứ hỏi bọn họ là biết!”
Họ?
Tất cả mọi người đều sửng sốt trong giây lát, không thể hiểu được Lâm Thiệu Huy ám chỉ “họ” là đang nói ai.

Đúng lúc ấy.

Bịch bịch bịch!
Trên hành lang ngoài khu khám bệnh bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi