MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Thần y Lâm?
Lúc này tất cả các chuyên gia Đông y ở trong phòng chuẩn bị, quan sát Lâm Thiệu Huy từ trên xuống dưới, ai nấy cũng hoàn toàn ngơ ngác.

Đùa cái gì vậy?
Lâm Thiệu Huy nhìn cũng chỉ có hơn hai mươi tuổi, chính xác là thanh niên mới lớn chưa trải sự đời, hơn nữa ăn mặc thì bình thường giản dị, trong tay cầm giỏ rau.

Đặc biệt nhìn mớ rau rực rỡ đủ loại đó, chẳng khác gì vừa mới từ chợ rau về.

Loại người này, sao có thể hợp với hai chữ ‘thần y’.

“Ông… Ông Cao, có phải ông nhầm rồi không? Cậu ta thật sự là thần y Lâm mà ông nói đó sao?” Một chuyên gia Đông y kìm không được lập tức hỏi.

Từ trước đến giờ họ vẫn luôn nghĩ rằng vị thần y mà một bác sĩ Đông y có tiếng như Cao Chí Viễn sùng bái như thế chắc chắn là một người lớn tuổi có đạo đức uy tín rất cao.

Nhưng làm sao họ cũng không ngờ được đó lại là một cậu thanh niên.


Hơn nữa còn là một thanh niên đi chợ rau.

“Không sai! Cậu ấy chính là thần y Lâm!” Ông Cao đương nhiên có thể nhìn ra được sự nghi ngờ của mọi người, nhưng ông ta cũng không giải thích.

“Được rồi, tôi biết mọi người đang nghĩ gì, nhưng mà hãy tin tưởng tôi.

Cao Chí Viễn tôi lấy danh dự nửa đời người ra để đảm bảo! Thần y Lâm nhất định có thể giúp cho Đông y chúng ta mở mày mở mặt!”
Phù!
Nghe thấy câu nói này, cho dù trong lòng các chuyên gia Đông y xung quanh có nghi ngờ thêm đi nữa thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận.

Ngay lập tức, có nhân viên hộ lý đem quần áo phẫu thuật, khẩu trang và găng tay cùng với vật dụng khác đến.

Cùng lúc này!
Buổi truyền hình trực tiếp cuộc thi Đông y và Tây y này đang được phát đến toàn bộ người dân thành phố Nam Giang.

Sau khi nhìn thấy cuộc thi đã bắt đầu hai mươi phút rồi, nhưng phòng điều trị Đông y vẫn không có một bóng người, hoàn toàn không có cái người gọi là thần y Lâm.

Tất cả khán giả thành phố Nam Giang ngồi trước tivi hoàn toàn nổi giận.

“Đồ lừa đảo! Mẹ nó, thần y Lâm cóc khô gì chứ, tôi thấy là lừa đảo thì có!”
“Không sai, tên thần y Lâm đó còn không dám tham gia cuộc thi, đúng là làm mất mặt chúng ta!”
“Đông y chính là đồ lừa đảo, tên thần y Lâm này chính là đồ rác rưởi!”
“…”
Trong chốc lát, gần như tất cả khán giả ngồi trước tivi chờ đợi đều vô cùng tức giận.

Ấn tượng về Đông y trong lòng họ chớp mắt đã rơi xuống vực thẳm.


Không chỉ có những khán giả bình thường.

Ngay lúc này, cả nhà Bạch Tố Y cũng đang ngồi trước tivi, yên lặng xem truyền hình trực tiếp.

“Haiz, xem ra chuyên gia Tây y Mike nói đúng, thần y Lâm kia đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện, sợ đúng là con rùa rụt cổ thật rồi!” Bạch Tuấn Sơn nhìn phòng điều trị Đông y trống trơn trong chương trình truyền hình trực tiếp, không khỏi thở dài một hơi.

Đông y, dẫu sao cũng là niềm tự hào của An Nam, là y học cổ truyền ngàn năm.

Nhưng mà không ngờ được rằng lại xuống dốc đến mức này.

Một người được ca tụng là ‘thần y Lâm’, thậm chí ngay cả dũng khí thi với Tây y cũng không có, quả thực là làm mất mặt nước nhà quá rồi.

Không chỉ có ông ta!
Bạch Tố Y với Thẩm Ngọc Trân ở bên cạnh cũng có cảm xúc vô cùng phức tạp.

Đặc biệt là sau khi họ thấy trong phòng phẫu thuật Tây y, đội của Mike đã tiến hành phẫu thuật cho ông cụ Bạch đâu vào đấy rồi, thì tâm trạng của họ ngày càng phức tạp.

Chỉ là ngay lúc này!

Ống kính trên màn hình trực tiếp được chuyển sang phòng điều trị Đông y
Cảnh này, khiến cho ba người nhà Bạch Tố Y hơi ngỡ ngàng.

Sau đó, họ ngạc nhiên nhìn thấy một đám người mặc đồ phẫu thuật, đeo khẩu trang, trang bị kín đáo đi vào.

“Không lẽ, thần y Lâm kia đến rồi?”
Gần như trong phút chốc, ba người nhà Bạch Tố Y đều trở nên căng thẳng.

Bọn họ quan sát tỉ mỉ những người này thì lại sửng sốt phát hiện.

Người có dáng hơi gầy đứng đầu kia, bóng dáng lại có chút quen thuộc.

Hửm?
Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tố Y nhìn chằm chằm người có dáng hơi gầy đứng đầu kia, càng nhìn cô càng phát hiện người đó quen thuộc vô cùng, nhưng lại nhớ không ra, người này rốt cuộc là ai, đã gặp ở đâu rồi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi