MA VƯƠNG SIÊU CƯỜNG CỦA THẾ GIỚI HẮC ÁM


Cái gì cơ?
Lời nói của Lâm Thiệu Huy nhất thời làm cho đám người nhà họ Bạch cùng Yên Tử Sơn sững sờ ngay tại chỗ.

Ầm!
Ha ha ha!
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, mọi người lại đồng thời cười ra thật to, dường như đã nghe được một câu chuyện buồn cười nhất trên thế giới này vậy, từng người một ngửa tới ngửa lui, đều sắp cười đến điên rồi.

“Lâm Thiệu Huy, tôi thấy anh có phải điên rồi không? Chuyện đến nước này anh vẫn còn dám đe dọa chúng tôi?”
“Anh trước tiên nghĩ xem bản thân sống sót như thế nào rồi hãy nói sau!”
“Thế nào, bị chúng tôi cướp đoạt đi tài sản rất tức giận sao? Nhưng hai tên sao chổi mấy người có thể làm cái gì đây, mấy người sẽ chết ngay lập tức thôi!”
“Thật là xin lỗi, nhà họ Bạch chúng tôi sẽ không khách sáo nhận lấy sản nghiệp mà hai vợ chồng mấy người vất vả khổ cực tích cóp lại đâu, ha ha ha!”
Đám người nhà họ Bạch cất tiếng cười to.

Ánh mắt nhìn về hướng của Lâm Thiệu Huy giống như đang nhìn một người đần độn thật sự ngu xuẩn.

Cái tên này lấy dũng khí ở đâu ra để nói lời này vậy?

Còn Yên Tử Sơn ở một bên cũng nở nụ cười lạnh không ngừng, đương nhiên sẽ không tin tưởng lời xằng bậy không thiết thực tế của Lâm Thiệu Huy.

Vua Huyết Ngục ra tay, Lâm Thiệu Huy còn muốn có đường sống?
Kẻ ngu ngốc còn mơ tưởng!
“Bỏ đi Lâm Thiệu Huy, chúng ta đi thôi!”
Khóe miệng của Bạch Tố Y miễn cưỡng gượng cười, cô yếu ớt nói với Lâm Thiệu Huy.

Giờ phút này, cô ngay cả đứng cũng không đứng vững rồi, chỉ muốn rời khỏi nơi đau lòng này nhanh một chút.

Trong mắt của Lâm Thiệu Huy lấp đầy lửa giận, đưa mắt nhìn thật sâu đám người ông cụ nhà họ Bạch, sau đó ôm ngang Bạch Tố Y lên muốn đưa cô rời khỏi nơi này.

Nhưng mà!
Đinh linh linh!
Ngay vào lúc này, điện thoại của ông cụ nhà họ Bạch đột nhiên vang lên.

Trong nháy mắt, ngay khi điện thoại của ông ta được kết nối, khuôn mặt kia lại hoàn toàn trở nên cứng đờ, toàn bộ cơ thể dường như đều run rẩy, điên cuồng run rẩy.

Quả thật giống như là gặp quỷ vậy!
Phù phù!
Khoảnh khắc cúp điện thoại, ông cụ nhà họ Bạch giống như rút hết sức lực, nặng nề ngã trên mặt đất.

Trên mặt vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ hãi.

Thấy vậy, vẻ mặt của mọi người ở đây lập tức tràn đầy sự nghi hoặc:
“Ông chủ, ông bị làm sao vậy?”
Tí tách! Tí tách!
Từng giọt mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trên đầu của ông cụ nhà họ Bạch.

Tiếng của ông cụ nhà họ Bạch run rẩy:
“Người đàn ông kia, đến rồi!”

Ầm!
Nghe xong lời này, vẻ mặt của tất cả mọi người ở đây ngay lập tức lại cứng ngắt, sau đó hoàn toàn tái nhợt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Bọn họ biết người đàn ông đang nói đến kia rốt cuộc là ai.

Ngay lập tức, da đầu của từng người tê dại, lộ ra vẻ mặt giống như gặp quỷ.

Vua Huyết Ngục đã tới thành phố Nam Giang!
Ngay lập tức!
Hai tròng mắt của ông cụ nhà họ Bạch tràn đầy thù hận, gắt gao nhìn chằm chằm hai vợ chồng Lâm Thiệu Huy nói:
“Mấy người không đi được nữa rồi! Người đâu, đem hai tên sao chổi này trói lại cho tôi!”
“Hôm nay vua Huyết Ngục đã đến nhà họ Bạch của tôi, ông ta đích thân hạ lệnh, lệnh chúng ta trong nửa tiếng đồng hồ mang hai tên tội phạm này trở về nhà họ Bạch chịu phạt.”
Ầm!
Những lời này, tựa như một quả bom nặng cân khiến cho tất cả nhà họ Bạch hoàn toàn chấn động.

Trên khuôn mặt của đám người nhà họ Bạch lập tức hiện ra vẻ mặt dữ tợn, vô cùng phẫn nộ nhìn chằm chằm vào hai người Bạch Tố Y.

Hai tên sao chổi này khiến cho bọn họ bị vua Huyết Ngục trút giận lên người.

Quả thật là đáng chết!
Mà Yên Tử Sơn ở một bên nghe thấy vua Huyết Ngục đã đến, trên khuôn mặt cũng hiện lên một nụ cười thâm độc.


Đến rồi!
Cuối cùng cũng đến rồi!
Hôm nay, đầu của cái tên vô dụng Lâm Thiệu Huy đáng chết này sẽ rơi xuống đất.

Ngay lập tức, đám người nhà họ Bạch bao vây lấy hai người Lâm Thiệu Huy, trong mắt hiện ra sự căm hận kinh hoàng:
“Đồ sao chổi, hãm hại chúng tôi xong còn muốn đi, làm sao dễ dàng như vậy?Lập tức theo chúng tôi về nhà họ Bạch chịu phạt.”
“Nếu dám chống cự, trực tiếp đánh gãy tay chân!”
Trong lời nói này tràn đầy sự tàn nhẫn!
“Lâm Thiệu Huy…”
Nghe thấy vua Huyết Ngục đã ở nhà họ Bạch rồi, Bạch Tố Y cũng không nhịn được mà khẩn trương, lo lắng nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.

“Yên tâm đi, không sao đâu!?
Lâm Thiệu Huy cười nhỏ một tiếng, sau đó nhìn về phía đám người nhà họ Bạch, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị nói:
“Trên đời có hai loại bi kịch lớn nhất, một là một người chán muốn sống, hai là khăng khăng tìm chết!”
“Thật đáng tiếc, nhà họ Bạch mấy người đều chiếm tất cả hai loại rồi!”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi