MA Y ĐỘC PHI

Lúc này, Lam Hạo Thần lại đến gần: "Mộng Nhi, ta cũng rất khát, sao không pha cho ta một ly?"

Bạch Vũ Mộng liếc Lam Hạo Thần một cái: "Ngươi không biết kêu thị nữ đi pha cho ngươi sao!"

Lam Hạo Thần lại làm bộ đáng thương nói: "Mộng Nhi, nếu có người hạ độc ta, vậy làm sao bây giờ đây? Trên đời này thiếu đi một đại mĩ nam như ta thì sao?"

Bạch Vũ Mộng nhịn không được lại trợn trừng mắt, đã gặp qua người tự kỷ, nhưng chưa thấy ai tự kỷ giống như hắn, trước kia sao nàng không phát hiện ra chứ?

Bạch Vũ Mộng còn chưa mở miệng, Lam Hạo Thần liền đoạt chén trà trong tay Bạch Vũ Mộng, nhàn nhã tự tại uống. Bạch Vũ Mộng há miệng thở dốc, muốn nói ly đó nàng đã uống qua, nhưng Lam Hạo Thần đã uống rồi, nên không nói nữa.

Dưới đài mọi người xem một màn kịch như vậy, đều kinh ngạc há to miệng, Chiến Vương sẽ không phải bị người đánh tráo đi? Làm sao lại khác thường như vậy.

Mà hoàng thượng hoàng hậu nhìn thấy như vậy, không hẹn mà cùng gật đầu. Hạ Thi Lan nguyên bản cũng có ý này, muốn đem hai người bọn họ ghép thành một đôi, một người là con trai của mình, một người là nữ nhi của hảo tỷ muội, nhìn thấy bọn họ ở cùng nhau bản thân nàng cũng rất vui vẻ.

Mà Lam Ngạo Thiên còn cố ý muốn Bạch Vũ Mộng trở thành con dâu của hắn, về phần đứa con trai nào của hắn có phúc khí đó, hắn cũng không biết. Không nghĩ tới lại là Thần nhi, đứa con trai hắn vừa lòng nhất.

Bạch Vũ Mộng cùng Lam Hạo Thần không để ý tới tâm tư khác thường của bọn họ, chỉ tự lo cho chuyện của chính mình, tựa hồ không biết nàng là nhân vật chính.

"Mộng Nhi, nàng muốn ta đi lên chơi đùa không?" Lam Hạo Thần nhẹ giọng hỏi, tựa hồ đang trưng cầu ý kiến của Bạch Vũ Mộng.

"Ngươi có đi hay không liên quan gì tới ta, hỏi ta làm gì." Người này cũng quá kiêu ngạo đi, lại còn nói muốn đi lên đài dạo chơi, làm không tốt có thể xảy ra án mạng, bọn họ cũng đều là võ công cao thủ.

Lam Hạo Thần cũng không nói gì nữa, lại một lần nữa nhìn trận tỷ thí, lâm vào trầm tư...

Bạch Vũ Mộng nhìn thoáng qua Lam Hạo Thần, tựa hồ lần này luận võ có ý nghĩa quan trọng, để thám thính thực lực đối phương.

Thời điểm trận chiến bắt đầu, vẫn là Dương Dịch Triết thắng, có thể mới vừa rồi không có thể lực, mới bất phân thắng bại thôi!

Sau đó là Thu Hằng Duệ đối chiến Dương Dịch Triết, ngay thời điểm Thu Hằng Duệ sắp thắng, Dương Dịch Triết sử dụng một thủ đoạn nhỏ, làm Thu Hằng Duệ thua.

Thủ đoạn nhỏ này tất nhiên là không ai thấy, trừ bỏ hai người biến thái là: Bạch Vũ Mộng, Lam Hạo Thần.

Dương Dịch Triết đứng ở trên đài, cao giọng hô: "Còn có người nào muốn tỷ thí nữa hay không, nếu không có, vậy lần này chính là Phong quốc ta thắng."

Hắn làm như vậy kỳ thực là muốn bức Lam Hạo Thần ra tay, hiện ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng chỉ có một mình Lam Hạo Thần hắn một chút đều đoán không ra.

Lam Ngạo Thiên nóng nảy, vội vàng xoay người nhìn về phía Lam Hạo Thần: "Thần nhi, hiện tại Lam Tường quốc chỉ có một mình ngươi võ công cao cường!"

Ý tứ thật rõ ràng, chính là muốn Lam Hạo Thần đi lên đối chiến!

Lam Hạo Thần trầm tư một hồi, nếu không đi, Lam Tường quốc sẽ thua, hắn cũng không thể để phụ hoàng lâm vào loại tình huống này. Dù sao bọn họ cũng không điều tra hắn được, đi thì đi thôi.

Mà Bạch Vũ Mộng cũng suy nghĩ, hiện tại ở tình huống như vậy Lam Hạo Thần không nên xuất chiến, dù sao bị đối thủ biết nhiều nhược điểm của bản thân cũng không tốt.

Dù sao bản thân nàng vài ngày qua luyện công cũng có chút thành quả, vừa vặn thử xem, còn có thể khiến Lam Hạo Thần thiếu bản thân một nhân tình, cớ sao lại không làm? Hơn nữa, cũng nên cho một số người một chút nhắc nhở.

Giữ chặt tay Lam Hạo Thần đang muốn phi thân xuống dưới, nhìn thấy hắn nghi hoặc quay đầu, Bạch Vũ Mộng tự tin câu khóe môi: "Để cho ta thử đi, thế nào?"

Lam Hạo Thần nghi hoặc nhíu mày, sau đó liền nở nụ cười. Thảnh thơi tiêu sái ngồi lại chỗ cũ, chờ Bạch Vũ Mộng lên sân khấu, hắn tin tưởng nàng, hắn tin tưởng nàng nhất định có thể.

Nhìn thấy như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy kỳ quái, đây không phải là muốn ăn đòn sao? Bất quá cũng không quan hệ, nhiều người thấy cũng không có gì đáng ngại.

Bạch Vũ Mộng vận khinh công, phi thân về phía đài. Thấy một màn như vậy, trong đầu mọi người nhịn không được suy nghĩ, nàng thật sự có thể hay không, khinh công này, nếu không có võ công trụ cột sẽ không thể thuần thục được như thế.

Chỉ là, lần này bọn hắn nghĩ sai rồi, Bạch Vũ Mộng quả thật chỉ luyện vài ngày mà thôi, chính là nàng quá biến thái, người thường không thể lý giải.

Lam Hạo Thần nghĩ, quả nhiên Mộng Nhi của ta không đơn giản như vậy, chỉ là, nàng như vậy, ta càng yêu thích. Khóe miệng tà mị cười, ánh mắt luôn nhìn về phía bóng dáng Bạch Vũ Mộng.

Bạch Vũ Mộng ở trên đài đứng vững, tự tin nhìn Dương Dịch Triết. Lúc này nàng, cho dù che mặt, vẫn như trước phong hoa tuyệt đại như vậy.

Dương Dịch Triết nhất thời bị cảnh đẹp này mê mắt, ngẩn người, mới mở miệng nói: "Bạch tiểu thư, đây cũng không phải là chuyện đùa, ngươi vẫn nên trở về đi, đợi đến khi ta tổn thương ngươi cũng không tốt."

“ Bị thương hay không bị thương còn chưa biết đâu, nên so tài trước rồi hãy nói, ngươi không thử làm sao biết ta sẽ bị thương đây?" Thanh âm Bạch Vũ Mộng nhàn nhạt phiêu tán theo gió.

" Khẩu khí đủ cuồng vọng, như vậy, Bạch tiểu thư, chớ có trách ta không lưu tình!"

"Như vậy là tốt nhất!"

Vừa dứt lời, liền bắt đầu giao chiến. Dương Dịch Triết một chưởng đánh úp lại, Bạch Vũ Mộng chỉ nhẹ nhàng phi thân sang một bên, tránh được. Lấy ra ngân châm sớm đã chuẩn bị, hướng về Dương Dịch Triết tấn công.

Chi chít ma trận ngân châm hướng về Dương Dịch Triết bay tới, hắn mạo hiểm né qua, không thể không nghiêm túc mà né. Theo lực đạo vừa rồi của ngân châm mà nói, tuyệt không thể coi khinh Bạch Vũ Mộng.

Trên đài hai người đánh nhau kịch liệt, mà người dưới đài xem cũng khẩn trương, theo không biết Bạch tiểu thư cư nhiên còn biết võ công, hơn nữa tốt như vậy, thật sự ngoài ý muốn, có lẽ phải nói, nàng trước kia che giấu quá tốt.

Rót nội lực vào ngân châm, tự nhiên uy lực so với kiếp trước lớn hơn, nhưng, Bạch Vũ Mộng cũng không phải là lên đài để thử châm, nàng muốn thử là phượng múa cửu thiên.

Đột nhiên thu hồi hết ngân châm, Dương Dịch Triết bị động tác này làm kinh ngạc, lập tức phòng bị, chẳng lẽ còn có chiêu khác lợi hại hơn sao?

Hai đoạn vải trắng từ trong tay áo Bạch Vũ Mộng bay ra, vải trắng mang nội lực hướng về Dương Dịch Triết bay tới, mang đến một lực gió vĩ đại.

Bạch Vũ Mộng không ngừng biến hóa thân hình, kỳ thực võ công này giống như một loại vũ đạo, lúc xuất ra rất đẹp, nhưng cũng là một kích trí mạng.

Nháy mắt, không khí chung quanh tựa hồ chuyển động kịch, Dương Dịch Triết muốn sử dụng tuyệt kỹ của hắn để ngăn cản, đáng tiếc đã không còn kịp rồi. Hắn bỗng chốc đã bị đánh rơi đài.

Thời điểm Bạch Vũ Mộng sử dụng chiêu thức kia, Lam Hạo Thần bỗng nhiên liền từ chỗ ngồi đứng lên. Võ công này, cùng võ công của hắn có liên quan, dẫn dắt lẫn nhau, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Bỗng nhiên nghĩ tới ngày đó ở Vương phủ cũng cảm ứng được, chẳng lẽ chính là Mộng Nhi sử dụng nó, hai loại võ công này có quan hệ gì chứ? Lam Hạo Thần nghĩ mãi không ra, cũng chỉ có thể chờ Bạch Vũ Mộng đánh xong hỏi nàng.

Dương Dịch Triết khóe môi nhếch lên một tia máu tươi, hiển nhiên bị thương không nhẹ: "Không nghĩ tới, Bạch tiểu thư lại có võ công tốt như thế, tại hạ bội phục."

Bạch Vũ Mộng chỉ câu môi lên, thì thào tự nói: "Thì ra lại lợi hại như vậy a!" Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Dương Dịch Triết: "Quá khen, như vậy, là Lam Tường quốc thắng đi!"

"Tất nhiên."

Bạch Vũ Mộng gật đầu, ánh mắt lúc lơ đãng đụng phải ánh mắt tươi cười của Lam Hạo Thần, hơi dừng một chút, làm cái gì hắn cũng không dời tầm mắt đi.

Lại vận khinh công, bay trở về khán đài, lần này, chỉ sợ lại có trò hay để nhìn, bất quá, bản thân giống như cũng là một trong số đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi