MA Y ĐỘC PHI

Edit: susublue

Thật lâu sau, nữ tử trên đất đứng lên, thân thể gầy yếu lung lay sắp đổ, liêu xiêu một lúc mới đứng vững, nhưng nữ tử này hình như không bình thường.

Trong mắt nữ tử đầy vẻ khát máu lạnh như băng, đáy mắt chậm rãi đong đầy vẻ tuyệt tình, giống như một vũng nước phẳng lặng, vĩnh viễn sẽ không gợn sóng nữa.

Trên khuôn mặt tuyệt mỹ không còn nụ cười như ngày xưa nữa, mọi chỗ lớn nhỏ trên người đều là khí chất tàn nhẫn, vô tình, như một công cụ giết người, không có một chút cảm xúc của nhân loại.

Nữ tử đứng một lúc lâu, rốt cục bước ra ngoài, cũng vận khinh công, bay về phía xa, chạy về cửa tiệm nuôi ngựa, cưỡi một con ngựa chạy như điên đi khỏi nơi này.

Cho đến khi nàng rời khỏi Nam Cương, trên tòa thành xuất hiện một nam tử tuấn mỹ, nhìn thật sâu theo hướng nữ tử rời đi, một lúc lâu vẫn không hồi phục tinh thần lại.

Bạch Vũ Mộng vốn không biết đường, chỉ biết là phải chạy về phía trước, nhưng, Diễn"đaffnn]llequysdoon tiếng gió ngựa vang bên tai tựa như tiếng thì thào của nam tử ngày xưa, rất rõ ràng.

Vốn đã quyết định che dấu cảm xúc, lại bộc phát ra rồi, không biết bản thân đi tới đâu, lại có một đội binh lính ngăn cản đường đi.

Bạch Vũ Mộng mở to hai mắt mông lung đẫm lệ, tàn nhẫn nhìn những người này, lại không có biện pháp nào, bản thân đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, không có khí lực để phản kháng lại.

Đội binh lính thấy nữ tử kỳ quái, trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào mới tốt, chung quanh đầy người vây xem.

Trưởng thị vệ nhíu mày, nữ tử này là ai, vừa rồi lỗ mãng vọt vào như vậy, hiện tại lại còn khóc bi thảm thế này, nên làm cái gì bây giờ.

"Nữ tử này là ai, nhìn thật đáng thương!" Có dân chúng thiện lương thay Bạch Vũ Mộng nói chuyện.

"Ai biết có phải thật sự như vậy không? Nói không chừng là gian tế của kẻ địch, giả bộ đến tranh thủ sự đồng tình thì sao!"

Lời này vừa vang lên, mọi người lập tức lui ra phía sau vài bước, bị lời nói này ảnh hưởng rất lớn.

Trưởng Thị vệ nhíu mày, đang muốn gọi người bắt nàng lại, từ xa xa có một đám người đi tới.

Thu Hằng Duệ vốn đang tuần tra nơi này, nhìn thấy có nhiều người vây ở cửa thành như vậy, tưởng đã xảy ra chuyện gì lớn, mới quyết định qua xem thử.

Nhìn thấy người bị binh lính bắt giữ là Bạch Vũ Mộng đang mơ mơ màng màng, lập tức kinh hãi nhảy xuống ngựa, đẩy đám người ra đi đến trước mặt nàng.

"Tham kiến thái tử điện hạ!"

"Thái tử điện hạ biết nữ tử này sao?" Thấy hình như Thu Hằng Duệ quen nàng, trưởng thị vệ nghi hoặc hỏi.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Thu Hằng Duệ uy nghiêm mở miệng.

"Hồi điện hạ, vừa rồi nữ tử này xông vào cửa thành, chúng ta sợ nàng là gian tế, tính bắt nàng lại thẩm vấn một chút."

"Vớ vẩn, còn không mau thả nàng ra, nếu nàng có việc gì, ta sẽ khiến toàn bộ các ngươi phải chôn cùng!" Cho tới bây giờ trưởng thị vệ chưa từng thấy vị gặp vị thái tử lịch sự nho nhã này nổi giận, nên vội vàng thả Bạch Vũ Mộng ra.

Thu Hằng Duệ kịp thời đỡ được Bạch Vũ Mộng: "Vũ nhi, ngươi không sao chứ!" Ý thức Bạch Vũ Mộng đã mơ hồ, mơ hồ thấy được Thu Hằng Duệ, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Thu Hằng Duệ khẩn trương ôm Bạch Vũ Mộng lên ngựa, chạy về cung. Để lại một đám người đầy nghi hoặc, từ khi nào thái tử điện hạ lại khẩn trương vì một người lạ như vậy, rốt cục nữ tử này là ai?

--- Susublue ~ d i e n d a n l e q u y d o n ---

Trở về cung, vội vàng kêu hết thái y viện đến chữa bệnh cho Bạch Vũ Mộng.

Kết quả điều trị là do thương tâm quá độ, cảm xúc thay đổi quá lớn, lại chạy hơn mấy ngày trời nên bị kiệt sức, còn phát sốt, cho nên thân thể mới không chịu nổi mà hôn mê bất tỉnh.

Thu Hằng Duệ nghe thấy kết quả này cũng nhíu mày thật sâu, thương tâm quá độ? Chuyện gì mà lại khiến cho nàng thương tâm như vậy, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

"Ha ha ha, Duệ nhi, nghe nói ngươi mang theo một nữ tử trở về, rốt cục ngươi cũng thông suốt, nhanh cho phụ hoàng nhìn thử xem!" Cùng với tiếng cười sang sảng này, Hoàng thượng Thanh Hoàng Quốc Thu Thiếu Diệp cất bước tiến vào.

Thu Hằng Duệ nhíu mày, nhìn nam tử uy vũ kia, có chút bất đắc dĩ thở dài.

Khi hắn nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Vũ Mộng, Thu Thiếu Diệp giật mình, hắn nhìn thấy gương mặt lại liên tưởng đến một người khác, nữ tử dịu dàng hiền thục, nhu tình như nước kia.

Làm sao có thể có giống nhau như vậy, hơn nữa, nữ tử này, còn đẹp hơn so với nàng của năm đó, Thu Thiếu Diệp nhất thời ngây người.

Đến khi giọng nói nghi ngờ của Thu Hằng Duệ vang lên, hắn mới hồi phục tinh thần: "Thật sự là quá giống, trên đời này sao lại có người giống nhau đến vậy!"

"Phụ hoàng, ngươi đang nói cái gì vậy?" Thu Hằng Duệ nghe không hiểu Thu Thiếu Diệp đang nói cái gì.

Thu Thiếu Diệp lắc đầu, không nói gì nữa, chỉ hỏi lại hắn: "Duệ nhi, nàng là ai?"

"Nàng là Phán Vũ  công chúa của Lam Tường quốc, cũng là Chiến Vương phi, nhưng không biết vì sao, lại xông vào nước ta, hơn nữa hình như nàng đã trải qua chuyện gì đó, lại bị tổn thương lớn thế này!"

" Chiến Vương phi Lam Tường quốc?" Thu Thiếu Diệp có chút kinh ngạc, tên tuổi người này vang danh khắp nơi.

"Phụ hoàng, ta tin nàng không có ác ý, nàng cho ta một cảm giác rất thân thiết, khiến ta nhịn không được muốn sủng ái nàng, nhưng, đó không phải tình yêu nam nữ, chỉ đơn thuần là cảm giác muốn sủng ái muội muội mình."

Trong đầu Thu Thiếu Diệp xuất hiện một ý tưởng lớn mật, khiến chính bản thân hắn phát hoảng, Diễn=đàn*llequysdoon khi còn chưa xác định được, hắn vẫn không dám dễ dàng đưa ra kết luận gì.

"Ta cũng vậy, rất thích cô gái này, không sao, ta tin tưởng các ngươi, ngươi để cho nàng ở lại đây đi, chờ thương thế hồi phục rồi quyết định."

Hiện tại hắn muốn xác định, lúc trước Liễu nhi bỏ đi, rốt cục có mang thai hay không!

Không nói thêm nữa, Thu Thiếu Diệp nhanh chóng rời đi, Thu Hằng Duệ không để người khác vào đây, mà tự tay cẩn thận chăm sóc Bạch Vũ Mộng.

Lúc Bạch Vũ Mộng tỉnh lại, liền phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng hoàn toàn lạ lẫm, kinh nghiệm nhiều năm làm sát thủ khiến nàng lập tức cảnh giác quan sát bốn phía.

"Rốt cục ngươi cũng tỉnh rồi!" Bên cạnh truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhõm.

Thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Thu Hằng Duệ, Bạch Vũ Mộng không kịp phản ứng lại: "Nơi này là..."

"Nơi này là hoàng cung Thanh Hoàng Quốc, ngươi xông vào kinh đô, lại hôn mê, là ta cứu ngươi."

"Cám ơn... Ta đã mê man bao lâu?" Bạch Vũ Mộng ôm cái trán hơi đau, suy yếu hỏi.

"Mấy ngày rồi, ngươi hù chết bọn ta rồi, đã xảy ra chuyện gì, sao ngươi lại lỗ mãng xông vào thành như vậy?"

Hình như nhớ lại cảnh tượng khiến người ta thương tâm, hốc mắt Bạch Vũ Mộng dần dần đỏ lên, nhưng lại nỗ lực đè nén bản thân.

"Muốn khóc thì khóc đi, ngươi có thể coi ta như người thân, có thể mượn bờ vai của ta!"

Rốt cuộc Bạch Vũ Mộng nhịn không được nữa, nhào vào trong lòng Thu Hằng Duệ, đau đớn khóc lên, cảm xúc bị đè nén thật lâu cuối cùng cũng phóng thích ra ngoài, Bạch Vũ Mộng thầm nghĩ muốn khóc một trận cho đã.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi