MẶC DAO ĐỘC PHI!


Thanh Nhan sắp xếp cho Thiên Quân Dao ở biệt viện gần nhất chỗ của bà.

Cho phép Đàm Bì Bì được hầu hạ nàng.

Ngoại trừ việc mỗi ngày phải sắc thuốc và chẩn bệnh, mọi hoạt động đều được tự do.

Nhưng Thiên Quân Dao biết, đây là Thái hậu chỉ là "nói miệng".

Phật Tâm Cung là nơi ở của Hoàng Thái hậu, là nơi yên tĩnh nhất nhưng cũng là nơi cao quý nhất.

Hoàng đế theo ý, đặt hiệu "Phật", có thể thấy nơi đây chính là nơi hai chữ tự do rõ ràng nhưng cũng không rõ ràng...!
Bằng chứng chính là Thanh Nhan sắp xếp cho một thị nữ hầu hạ bên cạnh nàng.

Tuy chỉ là một người, nhưng có thể thấy thị nữ này rất rành mọi thứ ở biệt viện này.

Ngoại trừ việc "giám sát" ra thì còn gì nữa chứ?
Nhưng cũng thấy rõ Hoàng Thái hậu Thanh Thị thực sự rất cao mưu, bề ngoài thì thỏa mãn cho nàng, nhưng thực chất vẫn luôn quan sát nàng.

Xem ra "cơ hội trời ban" này bắt đầu có độ khó rồi đây...!
Hằng ngày, Thiên Quân Dao chỉ việc đích thân sắc thuốc, chẩn bệnh cho Thái hậu.

Ngoài ra việc ăn, việc ngủ đều được "tiếp đãi" chu đáo.

Kể cả là Đàm Bì Bì.

Sau khi trở về, Đàm Bì Bì luôn rất lạ.


Dù cho bình thường cô vẫn luôn xa cách, không thân thiện.

Nhưng từ sau lần nói chuyện ấy, cứ nghĩ quan hệ hai đứa đã tốt hơn, xem ra là tự nàng tự luyến rồi...!
Dược liệu, sách, dụng cụ cần thiết đều được Thái hậu cho người chuẩn bị đầy đủ ngay cạnh phòng ngủ của Thiên Quân Dao.

Nàng bên trong, vừa đọc sách vừa kiểm tra dược liệu.

Đàm Bì Bì đứng cạnh cửa, xoay ra, hai tay khoanh trước ngực.

Thanh kiếm cô cầm theo tạo thêm khí chất "soái" hơn cho mình.

Thiên Quân Dao nhìn, cảm thấy cô ấy chắc chắn đang có chuyện.

"Bì Bì"
Đàm Bì Bì liếc mắt về sau.

Lần trước cô ấy vẫn chưa trả lời rõ ràng, gọi "Bì Bì" như thế vào lúc này, cô ấy có giận không nhỉ? Nàng lo lắng.

"Chuyện gì?"
Quân Dao hai mắt liền sáng rực, liền đứng phắt dậy.

Nghe thấy tiếng động mạnh, Đàm Bì Bì liền quay lại, vết nhăn trên trán cũng hiện lên.

"Này, cẩn thận!"
Đột nhiên lại bị quát to, Thiên Quân Dao giật mình theo phản xạ mà đứng lại.


Vẻ mặt nàng ngơ ngác nhìn Đàm Bì Bì.

Cô ấy thực sự tâm trạng đang không tốt sao? Quát lớn như thế...!
Bình tĩnh lại, không biết mình là đang kích động vì chuyện gì.

"Xin lỗi, là ta đang suy nghĩ một vài chuyện..."
Đàm Bì Bì đưa tay lên sống mũi lên, vuốt vuốt.

"Cô đang mang thai, đừng hoạt động mạnh như thế"
Câu nói trong vô thức này của Đàm Bì Bì liền khiến Thiên Quân Dao vui lại càng vui hơn.

Nàng chạy vội lại phía cô, cười khúc khích:
"Bì Bì, cô là đang lo lắng cho cháu của cô sao?"
Lúc này Đàm Bì Bì mới định thần lại câu nói của mình.

Sao chứ? Ta kích động là vì đứa bé sao?
Thấy vẻ mặt tràn đầy hy vọng kia của Thiên Quân Dao.

Rốt cuộc thì bản thân sao lại lạ như vậy?
Không giống như Âu Dương Vũ Mặc đánh giặc ngoài biên cương.

Đàm Bì Bì giết người không gớm tay.

Chỉ cần là kẻ ngáng chân Vũ Mặc, dù là một đứa trẻ, cô nhất định cũng sẽ truy cùng đuổi tận.

Đến cả những tên sát thủ cao to lực lưỡng được phái đến truy sát cô và Vũ Mặc.

Cô cũng có thể một mình đánh với ba tên mà không hề gì.

Cảm xúc cứ như thế mà phụ thuộc vào sự tin tưởng của chủ tử dành cho bản thân.

Ấy vậy mà bây giờ, trước mặt chỉ là một nữ tử trói gà không chặt, một đứa bé nhỏ bằng hạt đậu chưa từng nhìn thấy mặt trời, cô lại cảm thấy lo lắng?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi