MẶC DAO ĐỘC PHI!


"Ta mong, người vẫn là người sư phụ ngày nào ta từng sùng bái"
Đối với sự bình tĩnh của Âu Dương Vệ, Âu Dương Vũ Mặc chọn cách rời đi.

Vì hắn biết chắc chắn ông ấy sẽ không để lộ bất kỳ điểm yếu nào.

Nói rồi, Vũ Mặc quay người rời đi.

Trước khi đi, hắn vẫn liếc mắt về hướng của Âu Dương Vệ, một cái nhìn đau lòng...!
Âu Dương Vệ vẫn cứ thế nhìn người đồ đệ, người cháu mà ông từng chính tay nuôi dạy, cũng là người bản thân từng có ý định hãm hại rời đi.

"Có những chuyện...!đã bắt đầu thì chẳng thể quay lại được nữa rồi, Vũ Mặc a..."
Âu Dương Vũ Mặc đứng đợi trước Phật Tâm Cung.

Đợi hơn cả nửa ngày, rốt cuộc thì cũng thấy Tử Trạch và Đàm Bì Bì trở lại.

Nhưng lại không nhìn thấy bất cứ ai đi theo sau lưng.

Vũ Mặc có phần thất vọng, hỏi:
"Không tìm được nàng ấy, hay là nàng ấy không đồng ý đến đây?"
"Công tử, thuộc hạ nghi ngờ Vương phi chính là bị bắt cóc rồi"
"Gì chứ?" - Sắc mặt Vũ Mặc liền cau lại.

Đàm Bì Bì nói tiếp: "Thuộc hạ đã tìm đến những nơi có thể tìm rồi.

Chỉ duy nhất có một căn nhà trống, không có bất kỳ ai ở đấy"

Tử Trạch lấy từ trong đai bụng ra một bức thư, đưa cho Vũ Mặc.

Bức thư được đặt ngay thẳng trên bàn chính giữa căn nhà gỗ vì thế bọn họ liền nhìn thấy ngay.

Hắn lập tức cầm lấy, nhanh tay mở ra xem.

Vừa mở ra, bên trong rơi xuống khá nhiều kim châm.

"Kim?"
Đàm Bì Bì nhặt lên, đưa ra trước mặt.

"Đây là kim châm của Dao nhi!"
Vũ Mặc lập tức nhận ra vì sự mòn màu của những cây kim ấy.

Nàng từng dùng nó để châm cứu cho hắn, độ mỏng của kim và sự phai màu rất dễ thấy và dễ nhớ.

Chính là vết tích cho thấy sự kiên trì học hỏi của Thiên Quân Dao suốt mấy năm qua.

Nội dung bên trong bức thư đại loại chính là Thiên Quân Dao đã nằm trong tay bọn chúng.

Nhưng cho đến khi Hoàng Thái hậu có diễn biến khác thì bọn chúng mới thả người.

"Vương phi bị bắt cóc thì liên quan gì đến tình trạng trúng độc của Hoàng Thái hậu cơ chứ?"
Âu Dương Vũ Mặc vò nát tờ giấy trong tay mình lại.


Hai hàng chân mày của hắn cũng xéo đuôi cả lên rồi.

Nếp nhăn chính giữa trán cũng hiện rõ lên.

Siết chặt mảnh giấy trong tay lại như muốn bóp nát nó cũng không thể kiềm được cơn tức giận này.

"Tử Trạch, mau cho người đi tìm nàng ấy ngay cho bản vương.

Nhất định phải tìm ra nàng ấy càng sớm càng tốt"
"Nhưng mà điện hạ..." - Tử Trạch ấp úng không dám nói: "Binh quyền...!ngài đã trả nó lại cho Hoàng thượng rồi"
Ngày trước còn nắm binh quyền trong tay.

Âu Dương Vũ Mặc hoàn toàn có thể sử dụng người của Nam Triều tùy ý.

Nhưng bây giờ binh quyền đã bị hắn trả lại.

Bây giờ hắn chỉ là một Vương gia hữu danh vô thực, thì ai sẽ nghe lời hắn chứ?
Bốp.

Đàm Bì Bì đánh lên đầu Tử Trạch một tiếng lớn.

"Huynh đang giả ngu sao?"
Tử Trạch nhìn Đàm Bì Bì ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.

"Chủ tử, dù có phải lật ba tấc đất của Nam Triều lên, Đàm Bì Bì nhất định sẽ tìm được Vương phi an toàn trở về"
Ấy mà lại quên, dù cho Vũ Mặc là thường dân đi chăng nữa.

Sau lưng hắn chính là gần hai mươi ám vệ riêng mà đích thân hắn đứng đầu.

Đàm Bì Bì chính là đội trưởng đội ám vệ xuất sắc nhất của hắn.

Dù không có binh quyền trong tay, tìm người đối với Vũ Mặc mà nói cũng là một chuyện rất dễ dàng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi