MẶC DAO ĐỘC PHI!


Trong chòi gồm có hai bàn trung và sáu ghế nhỏ.

Âu Dương Vũ Mặc và Tử Trạch thì ngồi hai ghế một bàn.

Ghế còn lại để không, nhưng Quân Dao và Vũ Dịch lại chưa có ai ngồi xuống.

"Nương nương, Dịch Vương, hai người không tính nghỉ ngơi sao? Đường đi còn xa lắm đấy" - Tử Trạch nói.

"Ta..."
Dịch Vương vừa quay người qua Quân Dao, định nói.

Ngay lập tức, Quân Dao tiếp lời.

"Không sao, mọi người cứ bàn chuyện đi.

Ta...!sang kia ngồi cũng được" - Cô chỉ tay về phía bàn bên kia, cười trừ.

"Hoàng tẩu, nhưng mà..."
Không để Vũ Dịch nói, Quân Dao quay lưng đi về phía bàn còn lại ngay.

Gương mặt Vũ Dịch thể hiện rõ sự thất vọng, khá tiếc.

"Dịch Vương, ngài cũng ngồi nghỉ ngơi đi ạ?"
Nhìn bản mặt ngây thơ đó của Tử Trạch, xùy một tiếng trong miệng, quơ tay rồi ngồi xuống.

Ánh mắt Vũ Mặc di chuyển từ hành động của Vũ Dịch đang rót trà, rồi chuyển sang phía Thiên Quân Dao.


Bên bàn kia, nàng ngồi một mình, săm soi móng tay như một cách giúp mình không bị khó xử.

Nhưng trên bàn đó của Thiên Quân Dao, trà, hay thậm chí là điểm tâm cũng đều không có.

Vũ Mặc di chuyển hai hàng chân mày, rồi nhìn lại bàn của mình.

"Tử Trạch"
Giọng nói của Vũ Mặc tuy đã quen thuộc lắm rồi nhưng bất kỳ ai nghe thấy cũng đều có cảm giác ớn lạnh.

Tử Trạch nhìn đáp lại với vẻ mặt không biết gì.

"Các người không ai coi Vương phi của bản vương ra gì sao?"
Lời nói đe dọa, ánh mắt tức giận, khiến những người có mặt ở đấy ngay lập tức sợ sệt.

Quân Dao nhìn sang Vũ Mặc, vẻ mặt không hiểu xen chút căng thẳng.

"Điện hạ...!ý ngài là...".

Ngay cả Tử Trạch cũng phải e dè trước ánh mắt đó.

"Lại có thể hầu hạ Vương phi của bản vương chu đáo như thế, các người chê đã thở đủ lâu rồi sao?"
Ngay lập tức, Tử Trạch phải đứng dậy, kéo lính đi theo mình ra xe ngựa lấy trà và điểm tâm vào.

Mọi người thì sợ như thế, Vũ Mặc lại có thể tiếp tục "thưởng thức" trà bình tĩnh như vậy, hắn cũng quá kì lạ rồi.

Thiên Quân Dao nhìn Vũ Mặc, rồi nghĩ trong đầu như thế.

Không dám nhìn thẳng, Vũ Dịch giả vờ uống trà, liếc nhìn sang đại ca của mình.


Không ngờ đại ca nổi tiếng lạnh lùng, vô tình nhất hoàng cung lại chú ý đến thê tử của mình như thế...!
______
Lại chuẩn bị lên đường.

Thiên Quân Dao chuẩn bị bước lên xe ngựa.

Khựng lại, bóng người từ sau lưng cô hắt về phía trước, không giống Tử Trạch, càng không phải là quân lính nào.

Quay sang phải, rồi nhìn về phía sau.

?!
"Sao thế? Còn không mau lên xe ngựa?" - Là Âu Dương Vũ Mặc.

Ánh mắt nửa cảnh giác, nửa vô cảm, lời nói cọc cằn.

Cô nhìn thẳng vào mắt hắn, lộ rõ vẻ bất ngờ xen chút căng thẳng.

"Điện hạ, ngài thực sự muốn ngồi xe ngựa cùng với nương nương sao ạ?" - Tử Trạch đứng gần đấy, hỏi.

Câu hỏi của Tử Trạch đến cả người đang ở đầu đoàn chuẩn bị lên ngựa như Vũ Dịch cũng phải nghe thấy mà không khỏi quay lại nhìn.

"Bản vương đi cùng nương tử của mình, không được sao?.

Vũ Mặc liếc mắt sang Tử Trạch.

"Ah không, ý thuộc hạ không phải như thế..."
Nói rồi, hắn nhìn lại Thiên Quân Dao, hắt mắt ra hiệu nàng mau lập tức lên xe.

Quân Dao cũng chỉ có thể nghe theo.

Vũ Mặc thoáng một cái đã nhảy lên xe ngựa, tiếp Quân Dao đi vào trong xe.

Âu Dương Vũ Dịch ngồi trên ngựa, đầu vẫn còn ngoảnh lại nhìn.

Mọi hành động của đại ca đối với nương tử của hắn, Vũ Dịch đều nhìn rõ, không lòng có chút thắt lại..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi