MẶC DAO ĐỘC PHI!


Tại sao là mặt trời thì chúng ta không thể nhìn trực diện, nhưng mặt trăng thì lại có thể?
Chả lẽ khi bóng tối đã vây quanh, thì mọi ánh sáng đều không còn tác dụng sao?
Dù bản thân con người có cố gắng đến đâu, chỉ cần một cản trở thì đều sẽ hóa hư không sao?
Giang sơn này, chính bản thân Vũ Mặc cũng hỏi lại mình.

Suốt mười mấy năm qua, điều khiến hắn dày công cố gắng là gì chứ?
Nếu nói rằng là vì mẫu hậu chịu uất ức, vậy tại sao bà ấy vẫn có thể dễ dàng bỏ qua như thế?
Nếu nói rằng là vì vinh hoa phú quý, vậy tại sao bây giờ dù có rất nhiều tiền, của cải rồi, hắn vẫn không cảm thấy vui vẻ chứ?
Nếu nói rằng là vì không muốn liên lụy đệ đệ Vũ Mặc, vậy tại sao lại nghĩ đến ý kiến muốn đệ ấy đích thân ra biên cương?
Vậy thì là vì điều gì?
Mơ hồ lại chỉ nhớ đến gương mặt của nàng ấy, Thiên Quân Dao...!
Nàng ấy có thể vì ta mà từ bỏ chức vị, danh phận.

Nhưng lại cũng có thể vì bản thân mà rời bỏ ta.

Vậy rốt cuộc thứ gì mới là quan trọng nhất?
Nàng tàn nhẫn, ta tàn nhẫn, là cuộc sống tàn nhẫn với mỗi người chúng ta.

Không biết lần cuối cùng người khác nhìn thấy Vũ Mặc khóc là bao giờ.

Nhưng bây giờ đến cả giọt nước mắt quý giá nhất của một nam nhi cũng đã rơi xuống rồi.


Lăn dài từ khóe mắt xuống, càng cố kiềm lại trong lòng, hóa ra lại càng đau đến thế sao?
"Trái tim ta lại đau nữa rồi.

Nàng có thể chạm vào nó thêm một lần nữa không? Như cách khi xưa nàng đã từng xuất hiện dịu dàng trong cuộc sống của ta..."
Dù biết bất cứ ai rồi cũng phải tiến về phía trước.

Nhưng đôi khi lại ích kỷ, muốn quay về quá khứ.

Không phải muốn thay đổi bất cứ điều gì, mà chỉ là muốn cảm nhận lại sự yêu thương một lần nữa.

Hóa ra con người chính là luôn cố chấp...!
Mặc Vương phủ.

Cố Lạc Miên đợi mãi vẫn không nhìn thấy Vũ Mặc trở về.

Trong lòng có chút lo lắng.

Tình cảm với Thiên Quân Dao chưa từng hết, liệu chàng ấy trong thời điểm khó khăn này có đi tìm cô ta không?
Quả nhiên vẫn là nếu Thiên Quân Dao còn sống ngày nào, e là lòng ta chẳng thể yên ngày đó.

Rơi vào tay Âu Dương Vệ, chắc chắn cũng sẽ không toàn thây.


Chi bằng tiễn cô ta một đoạn trước, có tốt hơn không?
"Tiểu Ngọc, nhưng vào phòng giả làm ta.

Nhất định không được để người khác phát hiện ra ta rời khỏi Mặc Vương phủ"
Không thể đợi được nữa.

Lợi dụng màn đêm, Thiên Quân Dao rời khỏi thế gian này cũng là vinh hạnh cho cô ta rồi.

Cố Lạc Miên thay y phục, lén lút một mình đến nơi Thiên Quân Dao đang bị giam cầm.

Khi vừa đến cửa, Cố Lạc Miên dùng âm thanh riêng của hai người khi còn bé.

Cố Khinh Ưu bên trong nghe thấy liền biết ý của nàng ta.

Dễ dàng đánh ngất canh gác, Cố Lạc Miên bước vào căn phòng đó.

Thiên Quân Dao uống một viên thuốc ngủ của Âu Dương Vệ đã chuẩn bị nên bây giờ nàng bất tỉnh nhân sự.

Kẻ ác ngay trước mắt, cũng không hề hay biết.

Nhìn sắc mặt cũng như dáng vẻ của Thiên Quân Dao vẫn tốt thế kia.

Rốt cuộc thì những ngày qua Âu Dương Vệ chưa từng động thủ với cô ta sao?
Cố Lạc Miên tức giận, muốn Cố Khinh Ưu lập tức đưa Thiên Quân Dao đến chỗ của mình.

Cố Khinh Ưu tuy là kẻ câm, nhưng cũng đủ thông minh để biết Âu Dương Vệ là người như thế nào.

Hắn tất nhiên không thể nghe theo lời này của Cố Lạc Miên..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi