MẶC DAO ĐỘC PHI!


Hoàng Thái hậu trúng độc mê man, Hoàng thượng vì áp lực cũng đã đổ bệnh.

Hiện giờ lục cung lời Hoàng hậu nói chính là tuyệt đối.

Các thái y tự tin giỏi nhất trong cung bây giờ cũng đã bó tay, vậy mà Hoàng hậu lại tin tưởng giao việc này lại cho một Độc Dao? Tất nhiên không ai phục!
Nhưng Từ Lan đã dặn dò rồi, nàng chỉ việc chú tâm vào việc chính, đằng sau, người của Thượng Lan Cung chắc chắc sẽ không để ai cản trở nàng.

Một người cố gắng một người mạnh mẽ.

Nàng cứu người, ta cũng là cứu người, ta cứu chúng ta!
Âu Dương Vũ Mặc phi ngựa nước đại, cuối cùng cũng đuổi kịp được Cố Lạc Miên và Cố Khinh Ưu.

Quả nhiên bây giờ bọn họ chỉ còn cách quay về Bắc Triều may ra mới có thể tránh được kiếp này.

Người của Vũ Mặc sắp xếp sớm đã phục kích ở những nơi mà hai người họ có thể sẽ đi đến.

Không ngờ ngoại trừ người của mình, lại còn có thể kẻ khác.

Quả nhiên là thầy nào trò nấy mà!
"Âu Dương Vũ Mặc, xem ra ngươi cũng nhanh chân đấy"
"Âu Dương Vệ..."
Trước mặt là Âu Dương Vũ Mặc, sau lưng là Âu Dương Vệ.


Đi về bên nào thì chắc chắn cũng sẽ chẳng thể yên được.

Cố Khinh Ưu tay không kiếm, đối lưng lại với Cố Lạc Miên.

"Âu Dương Vũ Mặc, thả ta đi.

Ta chắc chắn sẽ không gây phiền phức cho chàng nữa"
Nếu phải chọn giữa Âu Dương Vệ và Âu Dương Vũ Mặc, chi bằng chọn cách thương lượng với Âu Dương Vũ Mặc vẫn sẽ tốt hơn.

Cố Lạc Miên bây giờ nếu quay về cùng Âu Dương Vũ Mặc, chắn chắn chuyện nàng bắt cóc và ám tính mưu hại Thiên Quân Dao sẽ truyền đến tai phụ vương ở Bắc Triều.

Công sức nàng cố gắng vun đắp suốt hơn hai mươi năm, được sự sủng ái của Bắc Vương xem như bỏ.

Ở xứ người, kẻ tự kiêu như nàng ta làm sao còn mặt mũi mà ở lại?
Còn nếu chọn quay về cùng Âu Dương Vệ, chắc chắn là cái chết đang đợi nàng.

Thông đồng với Âu Dương Vệ lâu như thế, nàng biết rõ ông ta là kẻ tàn nhẫn như thế nào.

Chỉ cần là kẻ ngán đường mình, ông ta sẵn sàng loại trừ.

"Cố Công chúa, người là Mặc Vương phi của Nam Triều, lại có ý định muốn đào hôn, kháng lại hiệp ước hòa thân giữa hai nước.


Thân là Vương Gia, bản vương sao có thể để người rời đi dễ dàng như thế?"
"Chúng ta đến đây chính là thuyết phục người suy nghĩ lại.

Hòa bình giữa Nam Triều và Bắc Triều quan trọng như thế nào, chắc là người cũng hiểu rõ"
Lại còn ở đây giả vờ mang danh nghĩa là Vương gia ra để uy hiếp ta về việc hòa thân sao.

Quả nhiên lão già này thực sự là cáo già mà.

Cố Lạc Miên có ngu cũng nhận ra được Âu Dương Vệ đang đe dọa nàng về điều gì.

Cái gì mà sự quan trọng hòa bình giữa hai nước cơ chứ.

Bây giờ mạng của ta mới là quan trọng nhất.

"Hoàng thúc, người cũng nói rồi đấy.

Cố Lạc Miên là Mặc Vương phi của bản vương.

Người nên đích thân đưa nàng ấy về, là bản vương mới phải chứ?"
Vũ Mặc dỏng dạc đáp trả lại Âu Dương Vệ.

Sáu chữ "Mặc Vương phi của bản vương" như một ánh sáng loe lói lên trong tim của Cố Lạc Miên lúc này.

Dù bây giờ hoàn cảnh đã đẩy nàng ta đến đường cùng rồi, nhưng ít ra thì vì câu nói ấy, hai mươi mấy năm sống trên đời, cũng đã đủ mãn nguyện rồi.

Nhưng bây giờ thì còn gì nữa chứ...!
Nàng đã không thể quay lại được nữa rồi.

Ba chữ "Mặc Vương phi" kia mãi không thể thuộc về nàng....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi