MẶC DAO ĐỘC PHI!


Không buồn suy nghĩ thêm gì nữa.

Hắn quay lưng, thất thần muốn rời đi.

Thiên Quân Dao, nàng nhìn thấy, nàng nhìn hắn, nàng biết tất cả rồi, hắn còn muốn giấu nàng đến khi nào chứ? Thật là ngốc mà.

"Cứ đi như vậy sao?"
Vũ Mặc dừng bước.

Nhưng hắn không quay lại, hắn không có can đảm đối mặt với nàng.

Chưa bao giờ, chưa một ai nhìn thấy một Âu Dương Vũ Mặc nhu nhược như thế.

"Người không phải đến để xem Bắc Vương như nào sao?"
Nàng nói hắn ngốc, bây giờ xem ai mới là ngốc đây.

Chuyện Bắc Vương ra sao, đến lượt nàng đến tận giờ mới nói cho hắn nghe sao? Cả hai đều là những kẻ nhu nhược, những kẻ ngốc nghếch.

Một người không đủ can đảm để nhìn người kia, một người lại dùng đủ mọi cách để có thể khiến người kia quay đầu lại.

"Là ta nói thừa rồi, đại Hoàng tử.


Tạm biệt"
Hai từ "tạm biệt" từ miệng Thiên Quân Dao thốt ra thật nhẹ nhàng và nhẹ nhõm.

Như thể nàng không có một chút oán giận, một chút hờn trách nào, là lời từ trong tim phát ra.

Kết cục, cả hai cũng chả thể quay lại được nữa rồi.

"Là ta nợ nàng, đời này là Vũ Mặc ta nợ nàng, Thiên Quân Dao"
Hắn đột nhiên lớn tiếng, lao đến chỗ nàng.

Ôm chặt lấy nàng, hắn vẫn không ngừng hét lớn:
"Ta yêu nàng, ta chỉ yêu mỗi mình nàng.

Ta biết, chúng ta sai rồi, nhưng Dao nhi à, ta có thể vì nàng mà sai với thế gian, có thể vì nàng mà đi ngược lại với cuộc đời này"
"Mặc...".

Đôi mắt Thiên Quân Dao rươm rướm nước mắt, nàng cũng muốn ôm lấy hắn, nhưng bản thân lại không thể.

"Chỉ là Dao nhi à, tại sao vậy chứ? Nếu đã biết trước là sai, vậy sao ông trời lại còn cho chúng ta gặp nhau?"
Giọng Vũ Mặc gần như chạm đáy của sự thất vọng.

Tay hắn ôm chặt nàng nhưng không ngừng run lên.

Hắn đang khóc.

Âu Dương Vũ Mặc đang khóc.

Hắn không hận nàng, hắn chỉ hận bản thân tại sao lại là Âu Dương Vũ Mặc.

"Dao nhi à Dao nhi..."
Thiên Quân Dao như bị thuyết phục bởi sự yếu đuối đó.

Nàng định ôm lấy hắn, liền bỗng có một giọng nói ngăn lại:
"Các ngươi có dừng lại ngay cho ai gia không? Ồn ào ngay trước Càn Long Cung như thế, còn ra thể thống gì hả?
Phật Tâm Cung, mọi người cùng ngồi trên một chiếc bàn tròn, vẻ mặt căng thẳng lo lắng.


Vũ Mặc muốn lên tiếng trước nhưng lại bị Thanh Nhan ngăn lại, bà nói:
"Dịch nhi, có những chuyện nằm ngoài dự đoán của con.

Thiên Quân Dao, không mang dòng máu của Âu Dương Gia chúng ta"
Hắn ngạc nhiên, nhìn Quân Dao, xem ra nàng cũng đã biết trước điều này trước rồi.

Hắn không tin, Thiên Quân Dao thực sự là con gái của Âu Dương Vệ, sao có thể không phải là người của Âu Dương Gia được chứ? Âu Dương Vệ cũng đã xác nhận năm xưa đứa bé mà Tống Ninh Hinh mang nặng đẻ đau là con gái, chắc chắn không sai.

"Vậy con đã từng nghĩ đến, cha của đứa bé đó, Vệ nhi, không phải là con trai của Tiên Đế không?"
Âu Dương Vệ thật ra là con trai của một vị Tướng tài được Tiên Đế tín nhiệm.

Phu thê nhà Tướng quân ấy vì bảo vệ Tiên Đế mà không may qua đời để lại đứa con vừa mới lọt lòng chào đời của họ.

Tiên Đế mang ơn, mang đứa trẻ ấy vào cung mà nuôi dưỡng như con ruột của mình.

Mười mấy năm sau nhìn đứa trẻ kia đã trưởng thành, Tiên Đế cũng không còn áy náy gì với vị Tướng nọ, muốn để sắp xếp cho đứa trẻ ấy một vị trí mà có thể an nhiên tư do đến cuối đời.

Tĩnh Tâm Cung, chính là ý nghĩa đấy.

Không may Âu Dương Vệ lại có tố chất hữu dũng hữu mưu như cha ruột của mình.

Sống trong cung, dần dần sinh dã tâm, muốn tranh đoạt vị trí Hoàng đế đương nhiệm.

Chỉ là chưa từng nghĩ đến, Âu Dương Vệ lại có tình cảm với một cung nữ xuất thân tầm thường có chút tài mọn là Tống Ninh Hinh.

Tình cảm cả hai rất tốt, đến nỗi lời lẽ trong ngoài cung đều năm người mười ý, Tiên Đế vì điều này mà khiển trách, Âu Dương Khanh trở thành Tân Đế, Âu Dương Vệ chỉ có thể là một Thân Vương gia.


"Ai gia sợ rằng Tống Ninh Hinh ham hư vinh mà xúi giục Vệ nhi, cho người lén mang cô ta đi, bán vào thanh lâu cho người ta".

Thái hậu hối hận nói từng chữ từng chữ.

"Ai gia cũng không nghĩ đến lúc đó Tống Ninh Hinh đã mang thai.

Vệ nhi biết được chuyện này không ngừng gây loạn, Tân Đế chỉ có thể giam lỏng nó ở Tĩnh Tâm Cung"
Thanh Nhan Thái hậu đứng lên, bước vài bước về phía Thiên Quân Dao, bà nói tiếp:
"Con gái của Tống Ninh Hinh, năm xưa là ai gia có lỗi với mẹ ngươi, hại ngươi không cha, hại chết mẹ ngươi.

Đến hôm nay, cha ruột của ngươi ai gia cũng không thể bảo vệ được nữa, là ai gia nợ ngươi nhiều"
Vũ Mặc cũng giữ im lặng khi nghe câu chuyện này.

Thực sự cuộc đời của Thiên Quân Dao và mẹ nàng ấy như một vở kịch thảm.

Bị hiểu lầm, bị bán đi, làm trắc thiếp hữu danh vô phận, con gái đến cả cha ruột cũng chưa từng được gọi tên một lần.

Bây giờ muốn nhận lại cha, e là còn khó hơn cả lên trời khi cha nàng ấy bây giờ chính là một phạm nhân.

"Ta muốn gặp cha".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi