MẶC DAO ĐỘC PHI!


Rõ ràng là miệng cười nhưng trong lòng không vui.

Âu Dương Vũ Dịch thấy được điều đó.

Vẻ mặt có chút khó chịu.

Thiên Quân Dao lại nói những lời nói giúp cho Âu Dương Vũ Mặc đại ca của hắn như thế, có lẽ trong lòng cô, Âu Dương Vũ Mặc đã có một vị trí nào đó rồi.

Sợ rằng sự im lặng này sẽ khiến Thiên Quân Dao nghi ngờ.

Vũ Dịch liền thay đổi sắc mặt, đưa cả hai tay ra sau đầu, nắm lại:
"Aido, tối nay vẫn chưa có gì bỏ bụng.

Vừa nãy lại quá tay dùng sức nhiều quá, thân thể bây giờ thật yếu ớt a"
Nghe lời này, Quân Dao suy nghĩ một lúc.

Rồi cô mới dám mở miệng:
"Chi bằng, ta đãi ngài ăn một bữa.

Thay lời cảm ơn của ta vì chuyện lúc nãy, được không...?"
Nghe lời mời của Thiên Quân Dao, Vũ Dịch liền vui vẻ, hớn hở hơn bao giờ.

Hắn cười tít cả mắt:
"Được được, tất nhiên là được.

Nào, chúng ta mau đi thôi!"
Hắn vô ưu vô tư mà nắm lấy tay của Quân Dao, định kéo cô đi.


Thấy thế, Quân Dao định sẽ rút tay lại, nhưng mà...!
Bạch.

Có một bàn tay khác nắm lấy tay của Âu Dương Vũ Dịch kéo ngược lại, không để cho hắn đi.

Cả hai người đó nhìn từ bàn tay kia lên.

Bất ngờ, là Âu Dương Vũ Mặc?!
"Đại ca...?"
Vũ Mặc vẻ mặt lạnh lùng, dứt khoát hất tay của Vũ Dịch ra.

Trước sự ngỡ ngàng của Vũ Dịch và Quân Dao, hắn vẫn phong thái đỉnh đạc ấy, ánh mắt lạnh lùng, sắc xảo, một tay để sau lưng, tay kia nắm lấy tay của Thiên Quân Dao.

"Cũng đã trễ rồi, hai người còn muốn đi đâu sao?"
Chỉ với giọng nói thôi cũng đã đủ để đe dọa người khác.

Không cần bàn tới thần thái của hắn lúc này đâu, thật sự rất đáng sợ a.

"Điện hạ, thiếp chỉ là muốn cảm ơn Dịch Vương thôi.

Là ngài ấy lúc nãy ra tay cứu thần thiếp kịp thời..."
Cảm thấy sức áp bức từ Vũ Mặc lên cả hai người là quá lớn.

Quân Dao mới lên tiếng nói giúp.

Nhưng không, ánh mắt sắc bén đó của Vũ Mặc lại di chuyển sang Thiên Quân Dao.


"Cảm ơn? Cứu?"
"Vừa nãy hoàng tẩu sắp bị một xe ngựa đâm phải.

Là đệ đã giúp tẩu ấy"
Sự chèn ép đó của Vũ Mặc dần dần được hạ xuống.

"Thiên Quân Dao là hoàng tẩu của đệ, giúp nàng ấy, là điều đệ nên làm.

Cảm ơn đệ là điều mà người phu quân như ta nên làm"
Rõ ràng những lời này là cố tình nhằm vào mình.

Nhưng lời này không sai, Vũ Dịch không thể phản bác.

Vũ Dịch nắm tay hai tay của mình lại thành hình nắm đấm.

Âu Dương Vũ Mặc xoay người, lập tức kéo Thiên Quân Dao đi.

Quân Dao mặc dù phải đi cùng Vũ Mặc, nhưng nhìn lại Vũ Dịch đứng một mình như thế sau những lời nói đó, cô cảm thấy khá áy náy.

Đi được khoảng cách không xa.

Là tay cầm tay nhưng không đến mức độ thân mật.

Cộng với Thiên Quân Dao là đi theo ở phía sau, không phải là ngay bên cạnh.

"Điện hạ...!ngài có thể đừng hiểu lầm không? Thiếp chỉ muốn...!là muốn đa tạ Dịch Vương thôi..."
Cô vừa nói, vừa liếc nhìn xem phản ứnng của Âu Dương Vũ Mặc như thế nào.

Mắt hắn liếc lại sau, rồi liền trở về như cũ.

"Bản vương hiểu lầm cái gì? Chỉ là ta sợ nàng đã quên những gì ta nhắc nhở rồi thôi"
"Không không không, tất nhiên thần thiếp không quên rồi"
Thiên Quân Dao quơ qua quơ lại tay kia, phản bác:
"Làm sao mà thần thiếp quên được cơ chứ? Điện hạ đừng lo.

Thần thiếp chỉ là muốn đa tạ Dịch Vương, để tránh nợ ân tình ngài ấy sau này thôi".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi