MẶC DAO ĐỘC PHI!


Khói trầm hương bay ra từ thác thói.

Mùi hương dễ chịu, phù hợp với phong cách của Từ Lan Hoàng hậu.

Bên trong.

Từ Lan và Vũ Mặc ngồi dối diện nhau, trước mặt hai người họ là một bàn trà thấp, được đặt lót trên ghế dài.

Tử Trạch đứng sau lưng của Hoàng hậu.

Thị nữ rót trà ra cốc cho chủ tử, đặt bình trà xuống bàn, lùi lại, khụy nửa người hành lễ.

Được sự cho phép của Hoàng hậu, thị nữ được cho phép lui.

Vũ Mặc cầm tách trà, vừa chạm đến miệng, Từ Lan Hoàng hậu bất ngờ nói:
"Tử Trạch nói, con nhường công lần này cho Dịch nhi"
Lập tức, hắn lườm mắt Tử Trạch một cái thật sắc.

Khiến Tử Trạch nhảy dựng cả lên, gãi đầu cười hề hề.

Đúng như Tử Trạch nói, nhiệm vụ đến Thê Châu lần này, trong báo cáo, công hoàn toàn thuộc về nhị Hoàng tử Âu Dương Vũ Dịch.

Riêng hắn chỉ có công giúp đỡ.

Không cần người khác nói, Từ Lan cũng biết tính tình của con trai mình.


Tuy bề ngoài có vẻ khó gần, lạnh nhạt nhưng thực chất trái tim lại rất ấm áp.

Vì thế, mặc ngoài kia bao nhiêu lời dị nghị, tình thương của bà dành cho Vũ Mặc chưa bao giờ là thay đổi.

"Được rồi, bỏ qua chuyện đó đi.

Ta nghe nói lần này Thiên Quân Dao cũng đi cùng đám người các con"
Vũ Mặc đặt tách trà xuống bàn, không trả lời lại.

Không phải hắn sợ vì đã tự ý đưa Thiên Quân Dao đi cùng.

Mà chỉ là thời điểm này, hắn không muốn nhắc đến người đó.

"Bách tính ở Thê Châu đau ốm bệnh tật, Thiên Quân Dao lại biết chút y thuật.

Đưa nàng ta theo cùng, cũng là có lý do cả"
Từ Lan nhìn Vũ Mặc trong khi hắn đang trả lời.

Bà có thể nhìn ra, Mặc nhi có vẻ đang không thích khi nhắc đến điều này.

Từ Lan cũng không muốn làm khó con trai, không hỏi nhiều nữa, hai mẹ con lại tiếp tục dùng trà.

_________
Âu Dương Vũ Mặc và Tử Trạch cúi đầu tạm biệt, rồi xoay lưng bước đi ra khỏi cửa Thượng Lan Cung.

Một thị nữ cũng vừa đi ra, dìu lấy Hoàng hậu.


Nhìn Mặc Vương rời đi, thị nữ đó mới nói:
"Nương nương, sao người không hỏi Mặc Vương chuyện thích khách ạ?"
Từ Lan vẻ mặt không vui, chính xác hơn là không muốn chắc chắn Thiên Quân Dao đã cứu con trai của bà.

"Ngươi báo cho Liễu ma ma, bản cung truyền Vương phi vào cung một chuyến"
"Nô tỳ đã rõ"
Mặc Vương gặp thích khách lại được Vương phi thông minh cứu giúp, chuyện này đang rần rần khắp hoàng cung.

Thiên Quân Dao thật sự có bản lĩnh như thế sao?
Trước đây Từ Lan vẫn luôn kịch liệt phản đối mối lương duyên này.

Đến khi nhìn rõ dung nhan của Thiên Quân Dao, bà lại cảm thấy như đang bị lừa.

Con người Thiên Quân Dao, trước mặt bà tuy không quá cẩn thận nhưng lại ít nói, tính cách cũng không khác gì Âu Dương Vũ Mặc.

Thiên Quân Dao thực sự có thể giúp Mặc Vương trừ khử thích khách.

Dưới cái nhìn tiêu cực, chắc chắn nàng ta cũng không phải dạng tốt lành gì.

Nếu như thế thì rất nguy hiểm cho Vũ Mặc mai này.

Tốt nhất là nên thăm dò vị Vương phi này một chuyến.

Trở về lại Mặc Vương phủ.

Vũ Mặc và Tử Trạch vừa bước xuống ngựa đi vào.

Liễu ma ma đã đứng trước cửa lớn đợi.

"Vương phi đâu rồi?"
Hắn không nhìn Liễu ma ma mà hỏi:
"Bẩm điện hạ, Vương phi cảm thấy mệt nên đã đi nghỉ ngơi rồi ạ"
Hắn im lặng một lát, rồi quyết định, dứt khoát nói với Liễu ma ma:
"Vương phi dậy thì cho người mang hành lý của nàng ấy đến Bích Nguyệt viện, không có lệnh của bản vương, không được trở về Triết viện".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi