MẶC DAO ĐỘC PHI!


Thiên Quân Dao đến Bích Nguyệt viện không một thái độ bất mãn hay phản đối không vui.

Cũng không ai nhìn ra, vị Vương phi này là đang suy nghĩ cái gì trong lòng lúc này.

Bích Nguyệt viện bỏ trống lâu ngày, nhưng khi đặt chân trên sàn nhà, nàng lại cảm thấy khá sạch sẽ, như thể...!có người đã quét dọn gần đây.

"Liễu ma ma, Bích Nguyệt viện vẫn luôn sạch sẽ như thế này sao?"
Liễu ma ma nhìn xung quanh, vẻ mặt cũng có phần bất ngờ:
"Bích Nguyệt viện một hai tháng mới được quét dọn một lần.

Có lẽ là nha hoàn trong phủ khi mang hành lý của nương nương đến, đã tiện tay dọn dẹp sạch sẽ"
"A..."
Không hiểu sao trong lòng lại hơi cảm thấy thất vọng.

Bản thân lại tự quá đa tình rồi...!
Thiên Quân Dao được sắp xếp đến Bích Nguyệt viện ở, bên cạnh nàng có một thị nữ mới tên là Tiểu Hi.

Tiểu Hi tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ vừa được vào phủ mấy ngày.

Liễu ma ma được coi là trưởng bối trong phủ, nên không thể chỉ đi theo Quân Dao.

"Vương...!Vương phi nương nương, nô tỳ là Tiểu Hi.

Tiểu Hi phụng lệnh điện hạ đến đây chăm sóc cho người"

Thiên Quân Dao nhìn Tiểu Hi quỳ khom người dưới sàn, cách nói chuyện không rõ ràng trước một người, lại cảm thấy đồng cảm.

Nàng cười: "Hi nhi, ta gọi em là Hi nhi nhé"
Tiểu Hi nghe xong, ngước mặt lên nhìn.

Trước mặt cô thực sự là mỹ nhân, người ấy không hề giống như lời của các tỷ tỷ trong phủ truyền tai nhau.

Mặc dù nhìn rõ, vết sẹo kia khá xấu xí, nhưng vô tình lại toát lên một vẻ đẹp lạ kỳ ở vị Vương phi này.

Không cầu kì, không cao ngạo, vừa nhìn Tiểu Hi đã muốn một lòng với con người này.

Nhưng tại sao...!Vương gia lại đối xử với cô ấy như thế?
Mấy ngày sau đó, Thiên Quân Dao ngoan ngoãn ở Bích Nguyệt viện.

Âu Dương Vũ Mặc cũng không nhìn thấy hay nghe gì về nàng.

Trong thư phòng Triết viện, hắn tay cầm sách nhưng mắt lại hướng về phía cửa, như thể đang trong chờ một hình bóng nào đó xuất hiện...!
"Thiên Quân Dao dạo này thế nào?"
Tử Trạch đứng bên cạnh hắn, thái độ lo lắng, không dám nói: "Chuyện đó..."
Lập tức hắn lườm cậu ta, Tử Trạch cũng không thể không nói.

"Mấy ngày trước Hoàng hâu cho truyền Vương phi vào cung.

Nghe nói...!đã phạt Vương phi quỳ suốt ba canh giờ"

Vũ Mặc mở to hai mắt, đặt cuốn sách xuống bàn một cái thật mạnh khiến Tử Trạch thiếu điều muốn kinh hồn bạt vía.

"Sao bản vương lại không biết chuyện này?"
"Còn không phải điện hạ bảo không muốn biết chuyện gì liên quan đến Vương phi hay sao...?"
"Ngươi?!"
Bị nói trúng tim đen, Vũ Mặc tức giận.

Nhưng đúng là hắn đã ra lệnh như thế.

Hít một hơi thật sâu cố gắng bình tĩnh, không chấp nhặt.

"Có biết lý do không?"
"Thuộc hạ nghe nói, là liên quan đến việc Vương phi đã cứu điện hạ khi gặp thích khách.

Hoàng hậu vẫn luôn phản đối Vương phi vì lời đồn kia, thêm cả chuyện đó thì..."
Âu Dương Vũ Mặc nhắm mắt lại, thở ra một tiếng.

Hắn biết Từ Lan Hoàng hậu không thích Thiên Quân Dao nên luôn không muốn nhắc đến nàng trước mặt bà ấy.

Không ngờ chuyện đó vẫn đến tai của bà.

Nhưng rõ ràng Thiên Quân Dao cũng không làm gì sai cả.

Phạt quỳ ba canh giờ, không phải là quá đáng lắm rồi sao?
Thiên Quân Dao không biết võ công, sức người lại yếu.

Quỳ suốt ba canh giờ chắc chắn sẽ bệnh trong người.

Nghĩ đến chuyên đó, Vũ Mặc trong lòng lại khó chịu không yên.

"Điện hạ, nếu ngài lo lắng như thế, sao ngài không đến Bích Nguyệt viện một chuyến a?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi