"Liễu ma ma"
Đột nhiên Âu Dương Vũ Mặc lại dùng thái độ như mọi ngày.
Giọng điệu không hài lòng, quay sang Liễu ma ma, hơi cau mày, nói.
"Các ngươi làm gì mà để Vương phi leo lên nơi cao như thế? Nếu không phải có bản vương, há chẳng phải nàng ấy sẽ bị thương sao?"
Đám nô tỳ ở đó lập tức quỳ xuống đất, khấu đầu với Vũ Mặc.
Ai nấy đều lo sợ hắn giáng tội xuống, chắn chắn sẽ không yên ổn.
Ngay cả Liễu ma ma là người đã từng chăm sóc cho hắn từ bé cũng cảm thấy sợ.
Bà căng thẳng tạ lỗi:
"Vương gia, là nô tỳ không chăm sóc tốt cho nương nương.
Xin Vương gia trách phạt"
"A khoan đã!"
Thiên Quân Dao đứng ra trước mặt Âu Dương Vũ Mặc.
Nàng vội vàng giải thích:
"Là thiếp tự ý, không phải là lỗi của bọn họ.
Ngài đừng tức giận"
"Ta tức giận?" - Vũ Mặc lặp lại lời của Quân Dao.
Như bị nàng nói trúng, hắn liền buông hai tay ra.
Quay mặt đi chỗ khác không trả lời, nhưng vẻ mặt lại không phải khó tính như mọi khi.
Thiên Quân Dao gật đầu đá mắt với Liễu ma ma.
Có "tín hiệu cho phép" của Vương phi, Liễu ma ma mau chóng xua tay đuổi nô tỳ đi.
Tiểu Hi trước khi đi cũng không khỏi lén nhìn Thiên Quân Dao với đôi mắt ngưỡng mộ.
Mặc dù không rõ chuyện giữa bọn họ, nhưng có thể nhìn ra Mặc Vương đối với Vương phi thực sự chân thành.
Không còn ai ở đó, Thiên Quân Dao nhún nhún chân lên trước mặt Âu Dương Vũ Mặc.
Nàng cả gan liều một lần, cố ý xác định tâm tư với hắn.
"Điện hạ, vừa nãy nếu ngã, không có ngài thiếp vẫn có thể lo được"
Nghe lời này, hắn liền tức giận nhìn lại Quân Dao.
"Tự lo được? Thế ngày trước là ai quỳ suốt ba canh giờ?"
"Ha? Sao điện hạ lại biết chuyện này?"
Giật mình, không ngờ trong phút giận dỗi mà lại vô tình nói ra hết rồi.
Trước nay chưa từng có kẻ nào có thể khiến bản thân mất bình tĩnh như thế.
Sao bây giờ lại...?
"Khục, nàng nghĩ bản vương là ai, sao có chuyện gì mà ta không biết chứ?"
Không ngờ lại dùng lý do ngớ ngẩn này để "bào chửa" trước mặt nàng ấy.
Thật là mất mặt mà! - Âu Dương Vũ Mặc nghĩ trong đầu.
Trước mặt đây thực sự là Mặc Vương gia vô tình máu lạnh thường ngày sao? Thiên Quân Dao lại vô tình "khám phá" ra thêm một điều gì đó thú vị.
"Vậy xem ra điện hạ đến đây là vì chuyện đó nhỉ?"
"..."
"Ừm..."
Mặc dù Quân Dao hỏi như thế nhưng nàng không ngờ Vũ Mặc lại không hề phủ nhận.
Như có một chút hy vọng gì đó lóe lên trong lòng.
Được nước như thế này, chi bằng liều một phen, được ăn cả, ngã về không.
Thiên Quân Dao nắm chặt hai tay của mình lại.
Hạ quyết tâm:
"Điện hạ, nếu thần thiếp nói hai đầu gối của mình thực sự đã tím đến mức không nhận ra nữa, thì ngài sẽ cảm thấy như nào?"
"Chả phải vừa nãy vẫn còn leo trèo được hay sao? Hà cớ gì phải hỏi bản vương một câu như thế?"
"Thần thiếp là nói, hai chân của mình trong một ngày thực sự gần như đã phế.
Điện hạ nghe không hiểu sao?"
Không ngờ Thiên Quân Dao bây giờ lại dám "bật" hỏi lại như thế.
Chưa kể đến vẻ mặt của nàng ấy thực sự là nghiêm túc.
Ba canh giờ, thực sự là có khả năng đó.
Không lẽ...!
Nhìn thẳng vào mắt Quân Dao, Vũ Mặc trong lòng phân vân nhưng ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh.
Hắn nhìn vào đôi mắt nghiêm túc đó, nhớ lại chuyện của Vũ Dịch trước đây.
Liền nghiến răng một tiếng, rồi bất ngờ lại bế nàng ấy lên..