Khi thấy Thiên Ngân Tuyết rót rượu xong lại có ý định ngồi xuống.
Vũ Mặc lại lên tiếng:
"Đại di, còn ly của Dao nhi?"
Ngân Tuyết chột dạ, trong lòng không phục.
Tay run lên vì tức nhưng vẫn cố kiềm chế rót rượu cho muội muội không công nhận của cô ta.
"Muội muội, là tỷ tỷ sơ ý.
Muội đừng để ý"
Thiên Quân Dao lắc đầu.
Chuyện đó nàng vốn không quan tâm, chỉ là hai từ "Dao nhi" kia xuất phát ra từ miệng của người ấy cũng đã đủ khiến nàng hạnh phúc rồi.
"Mấy ngày trước vì bận chính sự, lại không có thời gian nhiều.
Hôm nay mới đến đây để ra mắt Thừa tướng và phu nhân đây, mong hai vị không trách"
"Không không không, tất nhiên không trách rồi" - Thiên Hình vội vàng nói: "Chỉ là Mặc Vương a, dù sao thì ngài cũng là phu quân của Dao nhi, chuyện đó...!không phải bản tướng nên gọi ngài một tiếng hiền tế không nhỉ?"
Nghe thôi cũng đã đoán ra được Thiên Hình có ý muốn Âu Dương Vũ Mặc xem ông ta là một nhạc phụ đại nhân, không phải quần thần dưới trướng.
Vũ Mặc nhìn ông ta một cái thật lạnh, không ngờ lại cười nửa miệng không có thái độ phản bác: "Tất nhiên rồi"
Thiên Quân Dao ngạc nhiên, nhưng Vũ Mặc lại bất ngờ dưới bàn ăn, đưa tay sang nắm lấy tay của nàng.
Hắn siết bàn tay của nàng trong lòng tay thô ráp nhưng lại dịu dàng kia của hắn.
Tử Trạch cùng người của Vũ Mặc đi vào, theo sau là hai ba chiếc rương quà.
Vũ Mặc: "Đây là quà quy ninh, cũng xem như là quà tạ lỗi.
Mong Thiên Thừa tướng không chê"
Quả nhiên, Thiên Hình lập tức sáng mắt ra.
Sính lễ ngày trước Mặc Vương phủ chuẩn bị đã rất nhiều và quý rồi.
Lần này có ý tạ lỗi, chắc chắn sẽ không thua gì lần trước.
Thiên Hình cười ríu rít khách sáo với Vũ Mặc.
Nhưng hành động lại thể hiện rõ bản chất của ông ta.
Tự tay đi lại mở từng chiếc rương, vẻ mặt hớn hở hơn bao giờ hết.
Xem chừng những người có mặt ở trong phòng này đều đang chú ý hết vào rương quà kia.
Chỉ mỗi Thiên Ngân Tuyết len lén nhìn Âu Dương Vũ Mặc.
Vẫn luôn nghe nói Mặc Vương khí chất không người, hôm nay được tận mắt nhìn thấy người thật quả nhiên không làm cô ta thất vọng.
Ngày thánh chỉ được ban đến, Thiên Ngân Tuyết vì đố kỵ đã giật lấy thánh chỉ trong tay Thiên Quân Dao sau khi Huỳnh công công rời đi.
Mặc Vương và Dịch Vương tuy xuất sắc như nhau.
Nhưng một lần ra phố đi dạo, Thiên Ngân Tuyết đã chứng kiến Vũ Mặc ra tay cứu người.
Hình ảnh một nam nhân bình tĩnh, một mình đánh nhau với ba bốn tên thô lỗ chỉ để trả lại sự công bằng cho một bà lão bán hàng rong đã để lại ấn tượng với Ngân Tuyết.
Nhưng Thiên Hình lại theo phe của Dịch Vương, Thanh Quý phi nên cô đành nghe mẹ khuyên nhủ, không được để cho cha biết chuyện này.
Ấy thế mà lại không ngờ muội muội không thừa nhận như Thiên Quân Dao lại được ban hôn cho Mặc Vương, người Ngân Tuyết luôn ngưỡng mộ.
Tất nhiên điều đó làm cô ta tức điên lên.
Thiên Hình biết đấy là ý của Hoàng Thái hậu và Thanh Quý phi nên trong lòng dù không chấp nhận vẫn bắt ép Quân Dao gả cho Vũ Mặc.
Lời cha quyết định khó cãi, Ngân Tuyết chỉ có thể giữ lấy thánh chỉ riêng cho bản thân không trả.
Bây giờ người đó đang ngồi trước mặt của cô, không hôm nay thì đến khi nào mới có lại cơ hội chứ.
Nhưng không ngờ cô ta lại nhìn thấy Vũ Mặc đang nắm tay Quân Dao.
Thậm chí còn có thể thấy được Vũ Mặc rất dịu dàng với Quân Dao từ đầu đến giờ, điều đó càng khiến cô ta căm ghét lại càng hận hơn..