Tống Ninh Hinh đau lòng đi đến nhà chính đòi lại sự công bằng cho nữ nhi của mình.
Thiên Ngân Tuyết lúc đấy chỉ hơn năm tuổi, nấp sau lưng mẫu thân của mình khóc lóc không ngừng, bảo rằng bản thân cũng là bị vấp ngã.
Nhưng sao Tống Ninh Hinh không biết cơ chứ, Ngân Tuyết chính là cố ý dẫn dắt Quân Dao đi vào đó.
Đến khi bà định ngăn cản thì tiểu quỷ này đã ra tay trước rồi.
Những người hầu có mặt lúc đấy không coi trọng trắc phu nhân, lên tiếng bảo vệ cho đại Tiểu thư Ngân Tuyết.
Tống Ninh Hinh một mình không thể cãi lại với bọn họ.
Đuổi hết nha hoàn ra khỏi biệt viện, một mình bà ôm Quân Dao trong lòng ấm ức.
Thiên Hình lúc đó chỉ nghe theo số đông, không tìm hiểu rõ ràng đã trách tội càn quấy xuống đầu Ninh Hinh, phạt bà ba ngày không được ăn uống bất cứ thứ gì.
Thiên Quân Dao lúc đó nhận thức chưa rõ, nhưng hình ảnh mẹ của mình trong đêm bất lực ngồi khóc đến nỗi mất tiếng đã ấn sâu trong tâm trí nàng.
Đến sau này, một lần vô tình, nàng nghe thấy tỷ tỷ kể lại "chiến công năm xưa cho nô tỳ mà một cách tự hào.
Lúc đó Quân Dao mới biết được vì sao bản thân lại có một vết sẹo, lúc đó mẹ lại khóc đến mức như thế.
Dặn lòng, nếu không muốn để người khác tổn thương mình thêm nữa.
Cầu người không bằng cầu ta, lý do Thiên Quân Dao học độc thuật chính là tự vệ bản thân.
Bây giờ Thiên Ngân Tuyết vẫn ngang nhiên trước mặt cô nhắc đến vết sẹo này, xem ra suốt mấy năm qua cô ta không hề hối hận, ngược lại còn cảm thấy tự hào, phấn khích.
Thiên Quân Dao lấy trong người ra một lọ thuốc, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Ngân Tuyết.
Lúc này Ngân Tuyết mới bắt đầu lo lắng, cô ta quên mất Quân Dao giỏi nhất là thứ gì.
Bắt đầu bước lùi lại, vẻ mặt không ngừng căng thẳng.
"Ngươi...!ngươi tính làm gì vậy? Thiên Quân Dao, ta nói cho ngươi biết, phụ thân và mẫu thân vẫn ngồi ở bên trong.
Ngươi tốt nhất không nên làm càn!"
Mồm miệng cứng cỏi nhưng cũng đang sợ đến mức run cả hai chân, ngã xuống rồi.
Thiên Quân Dao mở nắp của lọ thuốc ra, Ngân Tuyết đã vội vàng hét lên:
"Aaa, cứu mạng.
Thiên Quân Dao!"
Âu Dương Vũ Mặc ngồi bên trong, nghe thấy ba chữ "Thiên Quân Dao" liền thay đổi sắc mặt.
Hắn lập tức đứng lên, đi ra cùng Tử Trạch.
Người người nhanh nhanh chạy ra, nhìn thấy Thiên Ngân Tuyết đứng cạnh Thiên Quân Dao đang ngã ra đất, vẻ mặt của Ngân Tuyết vẫn còn đang tức giận, chửi rủa:
"Ngươi, Thiên Quân Dao?!"
Âu Dương Vũ Mặc vội vàng đi lại, hai tay dìu Quân Dao đứng lên: "Không sao chứ?"
Tử Trạch: "Vương phi nương nương, người bị thương rồi?"
Vũ Mặc lật tay của Quân Dao ra, có vết thương chảy máu do ma sát với một diện tích nào đó.
Hắn ta liền cau mày nhìn Thiên Ngân Tuyết một cách tức giận.
"Tiểu Tuyết, con...?!" - Thiên Hình nói.
"Không, con không làm gì cô ta cả.
Phụ thân, người phải tin con"
Thiên Ngân Tuyết vội vàng giải thích.
"Còn nói là không phải ngươi?" - Vũ Mặc tức giận, nói.
"Mặc Vương, thật sự không phải ta.
Là cô ta tự ngã!"
"Tử Trạch! Mau bắt cô ta lại!
"Vâng, điện hạ"
Vũ Mặc lớn tiếng ra lệnh, chưa bao giờ thấy hắn tức giận như thế này.
Thiên Quân Dao định lên tiếng ngăn lại, thì.
"Mặc Vương, Mặc Vương, xin ngài bỏ qua cho Tiểu Tuyết" - Thiên phu nhân quỳ xuống, dập đầu van xin Vũ Mặc: "Mặc Vương, xin ngài, xin ngài!"
"Mẫu thân?!" - Ngân Tuyết không phục khi mẹ của mình lại hạ mình xin lỗi Vũ Mặc và Quân Dao..