Mục đích của Hoàng đế rõ ràng như thế.
Từ Lan Hoàng hậu và Thanh Lam Quý phi sao có thể bỏ lỡ cơ hội như thế này?
Nhưng khó một nỗi huynh đệ Âu Dương Gia này cũng thật quá giống nhau rồi.
Một người lạnh mặt không có ý kiến gì, nói chính xác hơn là không muốn nhắc đến.
Một người hiểu chuyện hơn một chút cũng chỉ trả lời qua loa, không hứng thú.
Nếu cứ kéo dài như thế này, Cố Lạc Miên đến đây chả phải là vô ích sao? Vì chữ "tín", Âu Dương Vương sao có thể để yên như vậy được.
Ngài triệu cả hai vị Hoàng tử đến Càn Long cung.
Mặt mày tỏ vẻ không hài lòng, chính là tức giận.
"Hai người các con là muốn trẫm tức chết sao?"
Huynh đệ Âu Dương vốn đã đoán trước được tình thế này, nhưng bản thân cũng không thể tránh khỏi.
"Phụ hoàng, nhi tử...!nhi tử còn nhỏ.
Chăm sóc bản thân còn khó, sao có thể đón Công chúa vào cung là chăm sóc được chứ?" - Vũ Dịch khó khăn trả lời.
Âu Dương Vương biết tính của Vũ Dịch.
Năm nay cũng chỉ mới hơn đôi mươi, tất nhiên chưa nghĩ đến chuyện sẽ thành thân bằng cách này.
Nhưng nếu lý do đó được chấp nhận, sao có thể bỏ qua cho Âu Dương Vũ Mặc được chứ?
Âu Dương Vương nhìn trưởng nam của mình, chằm chằm vào thái độ điềm tĩnh kia của hắn.
Không đợi nói, hắn cũng biết trong đầu Hoàng đế đang nghĩ gì.
Trong số các Hoàng tử của Nam Triều, hắn là người đầu tiên thành thân.
Nam Triều cũng không quan ngại chế độ nam nhân năm thê bảy thiếp.
Nhất là đối với nam nhân như hắn, nếu lập Cố Lạc Miên làm Mặc Vương phi, chắc chắn tương lai sẽ càng sáng lạng hơn.
"Phụ hoàng, nhi tử" - Vũ Mặc nhìn thẳng vào Hoàng đế mà trả lời một cách bình tĩnh: "Đã có Vương phi rồi!"
Câu trả lời này khiến Âu Dương Vương không hài lòng.
Ngài nén lại cơn giận trong người, nhịn mà nói tiếp:
"Từ bao giờ Nam Triều không cho phép nam nhân có thêm nữ quyến?"
Nếu chấp nhận, chắc chắn một trong hai người Cố Lạc Miên và Thiên Quân Dao sẽ trở thành Mặc Vương trắc phi.
Nhưng muốn củng cố quyền lực của bản thân, chắc chắn Cố Lạc Miên không thể làm trắc phi được.
Nghĩ đến hình ảnh của Thiên Quân Dao trong đầu.
Một dáng vẻ xinh đẹp nhẹ nhàng với nụ cười trên môi của nàng.
Hắn không ngần ngại mà trả lời:
"Mặc nhi đã hứa với lòng.
Cả đời này...!chỉ có thể có một nữ nhân"
Vũ Mặc trả lời như thế chả khác gì đang đối đầu lại với Âu Dương Vương và Cố Gia.
Rầm.
Hoàng đế không nhịn được sự tức giận mà đập thật mạnh xuống bàn khiến Huỳnh Diên Công công cũng phải khiếp sợ.
Thái giám, thị nữ ở đấy hoảng sợ, tất cả đều quỳ rạp khom người dưới sàn.
Kể cả Vũ Dịch cũng phải quỳ xuống.
Chỉ riêng hắn vẫn điềm nhiên mà đứng, ánh mắt không thay đổi ý định.
"Mặc nhi! Nay ngươi đã đủ lông đủ cánh rồi, liền trở mặt với trẫm sao?!"
Âu Dương Vương lớn tiếng.
"Phụ hoàng, nhi tử sẽ đón Công chúa vào cung.
Xin người bảo trọng long thể"
Âu Dương Vũ Dịch muốn cứu vãn tình hình này thay cho đại ca.
Tất nhiên cũng là nhờ câu nói vừa nãy.
"Dịch nhi, con không cần phải nói giúp cho nó!"
"Trẫm lệnh Mặc Vương phải đích thân đón Cố Lạc Miên Công chúa vào phủ tiếp đón thật chu đáo"
?!
Không ngờ đến Âu Dương Vương lại dùng đến cách ép buộc này.
Vũ Mặc trong lòng là phản đối.
Vũ Dịch kéo tay đại ca lại, không muốn mọi chuyện lớn thêm.
Vũ Mặc nhìn thấy cha vì tức giận mà bắt đầu ho khục khục.
"Hoàng thượng, xin người bảo trọng long thể" - Huỳnh Công công đứng bên cạnh mồ hôi đổ dài lo lắng.
Hắn siết chặt bàn tay của mình lại, cố gắng nhịn trong người..