Thiên Quân Dao dìu Liễu ma ma đứng lên.
"Vương phi, người..."
Bản thân Liễu thị cũng không biết chuyện gì.
Bà vừa lo lắng lại vừa căng thẳng.
"Công chúa, là ta có việc phải xử lý gấp.
Không tiện đón tiếp người, xin Công chúa không để bụng"
Thiên Quân Dao hai tay dìu Liễu ma ma, với Cố Lạc Miên lại có phần khép nép, cẩn trọng.
"Ha, không sao.
Mặc Vương phi có việc, không tiện đón tiếp cũng không sao.
Dù sao thì sau này...!chúng ta cũng là người một nhà rồi!"
Cố Lạc Miên cố ý nhấn mạnh, ánh mắt chính là khiêu khích, muốn chọc tức Thiên Quân Dao.
Chỉ là không ngờ, Thiên Quân Dao lại không có phản ứng như nàng ta nghĩ.
Ngược lại nàng ấy còn vui vẻ đáp:
"Công chúa là khách quý của Mặc Vương phủ, tất nhiên cũng được xem là người nhà.
Ta nhất định sẽ dặn dò nha hoàn kỹ lưỡng, chăm sóc đàng hoàng cho Công chúa rồi"
Đây là nàng ta ngây thơ hay là cố tình không hiểu lời của Cố Lạc Miên?
Mục đích Cố Lạc Miên đến Mặc Vương phủ rõ ràng như thế.
Nàng ta lại chỉ xem là "khách quý"? Có khác nào đang cười vào mặt Cố Lạc Miên?
Cố Lạc Miên không thể hiện rõ ra mặt.
Nhưng trong lòng chính là nghĩ:
"Thiên Quân Dao, xem như cô cũng khá đấy..."
Thiên Quân Dao dẫn đường, đưa Cố Lạc Miên đến gian phòng đã được chuẩn bị đầy đủ.
Tuy vẫn thuộc về gian nhà chính, nhưng lại không phải là của Triết viện.
Cố Lạc Miên có chút bất mãn:
"Vương phi nương nương, mặc dù ta là khách của Mặc Vương phủ.
Nhưng người xem, phòng ta lại ở đây, có phù hợp không chứ?"
Thiên Quân Dao nhìn nàng ta, nhăn mặt nói:
"Vậy Công chúa muốn đến Bích Nguyệt viện ở sao? Biệt viện đó không thuộc gian nhà chính của Mặc Vương phủ...!e là càng không phù hợp rồi"
?!
Lời nói của Thiên Quân Dao khiến các nha hoàn ở đấy liền bật cười thầm.
Bích Nguyệt viện, không phải là kẻ như cô mới nên ở sao? Sao lại mang nơi như thế ra để nói với ta cơ chứ?
Cố Lạc Miên nhìn thấy đám nha hoàn đang cười mình.
Liền không kiềm được sự tức giận:
"Nương nương, người đây là có ý khinh thưởng bản Công chúa sao?"
Lời nói của Cố Lạc Miên nghiêm túc, xem ra nàng ta cũng không nhịn được sự "giả ngơ" kia của Thiên Quân Dao rồi.
"..."
Thiên Quân Dao nhìn nàng ta không trả lời.
Nàng từ ban đầu chính là đã biết mọi chuyện rồi.
Chỉ là nàng giận Vũ Mặc vì sao lại không kể cho nàng nghe, sao lại giấu nàng chuyện này.
Nhớ lại những lời ngày đầu gặp nhau, thì ra Cố Lạc Miên đã sớm cảnh báo rồi.
"Có lẽ sắp đến, Mặc Vương phủ sẽ bận rộn rồi đấy"
Những lời Cố Lạc Miên nói đều chính là ám chỉ nàng ta mới là chủ mẫu tương lai của Mặc Vương phủ.
Nàng chỉ là Mặc Vương phi trên danh nghĩa, sợ rằng sẽ gây ra chuyện lớn nên không thể thất lễ với Công chúa của Bắc Triều.
Bây giờ Cố Lạc Miên đã lên tiếng như thế, nàng cũng không thể mãi giả ngơ được.
Tình thế khó xử, không ngờ lại có một giọng nói cất lên.
"Này, thuốc của ta đã xong chưa vậy?"
Cả hai người nhìn về hướng phát ra giọng nói.
"Đàm...!Đàm cô nương?" - Thiên Quân Dao ngạc nhiên.
Đàm Bì Bì có vẻ còn yếu, chân đứng không vững.
Dựa cả người vào tường, hai tay khoanh trước ngực tỏ ra mình vẫn ổn.
Nhưng sức chịu đựng có hạn, trán cô ướt đẫm mồ hôi.
Thiên Quân Dao và Liễu ma ma liền đi nhanh lại dìu lấy cô ấy.
"Sao cô lại ra đây? Sáng nay vừa mới châm cứu, chân cô không còn đủ sức đâu"
Vẫn thái độ ngang ngược đó.
"Phiền, ta không yếu đuối như cô đâu".