MẶC HUYÊN


“Anh....anh nói sao cơ ?” – Giang Cẩn Huyên thất thần, tay chân cô cứng đờ.

Cô thậm chí có thể nghe rõ tiếng đập nhanh của tim mình...Trịnh Tử Mặc vẫn ôm chặt lấy cô, giọng run rẩy :
“Là anh, Tử Mặc đây.

Em vẫn chưa quên anh, đúng không ?”
Giang Cẩn Huyên nghe giọng nói trầm ấm của anh, trong lòng như vỡ òa.

Cô cố gắng đẩy anh ra, rồi khóc lớn : “Anh đang đùa tôi đúng không ? Tôi đang nghiêm túc mà...”
Tử Mặc lắc đầu lia lịa, tay vẫn ôm lấy cô không rời : “Không, là anh.

Thật sự là anh đây, Anna”.
Giang Cẩn Huyên lúc này mới ngẩng mặt lên : “Thật sự là anh sao ?”
Thấy vẻ mặt tràn đầy hi vọng kia của anh, cô mới hạ giọng : “Vậy là em đã đúng ư ? Cảm giác ngay từ đầu của em..thật sự không sai..”
“Mùa xuân năm nay đến trễ quá, nhỉ ?” – Tử Mặc mỉm cười.

Cẩn Huyên chợt xấu hổ, rồi khẽ đẩy anh : “Rõ ràng lúc nhỏ đã hứa gặp lại em, vậy mà lại mất tích.

Anh có còn lương tâm không ?”
“Anna, còn em ? Năm nào rõ ràng anh cũng ra viếng mộ, nhưng lại chẳng bao giờ gặp em ở đó.

Rốt cuộc là sao ?”
“14 năm qua, CIA luôn bảo vệ rất chặt, nên em chỉ có rất ít thời gian đi viếng mộ.

Chỉ cần thấy bóng người đến viếng, họ đã đưa em rời đi rồi” – Giang Cẩn Huyên giải thích cho anh.

Thấy anh gật gù, cô liền hỏi :
“Còn anh, 14 năm qua, anh ổn chứ ? Em đã nghe tin về chú Trịnh...”
“Ừ, anh không sao.


Chuyện dài lắm.

Em giả vờ chết, anh còn nghĩ tất cả mọi người đều bỏ anh mà đi”.
“Chuyện này của em, cũng dài lắm...Nhưng mà anh...”
Đang nói chuyện dở dang, họ nghe được tiếng của Aaron : “Này...Ủa ?”
Giang Cẩn Huyên ngại ngùng nhìn Tử Mặc, rồi nói : “Em phải về phòng làm việc đây.

Chúng ta sẽ nói chuyện sau”.
Cẩn Huyên đi lướt sang Aaron, hai người chào hỏi nhau.

Bất giác Aaron nhìn qua, thì thấy gương mặt Trịnh Tử Mặc đằng đằng sát khí.

Aaron khoanh tay lại :
“Tôi đã làm gì sai sao ?”
......
Giang Cẩn Huyên ngồi trong phòng làm việc, trong lòng vẫn chưa tin nổi chuyện vừa nãy xảy ra.
Cô đã gặp lại anh.

Thật sự đã được gặp lại anh rồi.
Anh vẫn vậy, vẫn cao hơn cô cả một cái đầu.

Gương mặt lai đầy điển trai kia đúng thật là làm cho người ta bối rối.

Ngẫm lại mới thấy, ngay từ nhỏ anh đã rất đẹp trai rồi.

Giang Cẩn Huyên ngẩn ra, cô gõ nhẹ lên đầu mình : “Giang Cẩn Huyên, mày đang nghĩ cái gì trong đầu thế hả ?”
Gặp được nhau, cả hai người họ đều rất hạnh phúc.

Nhưng quả thật, có rất nhiều chuyện mà cả cô và anh thắc mắc về đối phương.

.....
“Quyết định nói ra rồi sao ?”
“Ừ” – Tử Mặc và Aaron quay trở về phòng bệnh, cả hai cùng ngồi xuống nói chuyện.

Aaron phì cười :
“Chà, Claire mà biết, thể nào cũng thất vọng cho xem”.
Tử Mặc chạm vào vết thương để kiểm tra, rồi lạnh lùng nói : “Thích tôi là chuyện của cô ấy, tôi có thể cản sao ? Cô ấy cũng là người có lý trí, sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến nhiệm vụ đâu”.
“Nói thì mạnh miệng nhỉ ? Đấy là do cô ấy chưa biết mọi chuyện thôi.

Biết tình địch của mình giả chết, thể nào mà không sốc được”.
“Ông anh nói nhiều quá đấy.

Lo mà kiểm tra lại tài liệu vụ án đi.

Tôi mà trở lại, thì anh đừng hòng nghỉ ngơi”.
Aaron hăm dọa : “Thế thì tôi sẽ mách với bác sĩ Giang”.
Lúc này, Giang Cẩn Huyên đẩy cửa vào, lạnh mặt nói : “Anh yên tâm, tôi sẽ trông chừng anh ấy”.
Aaron thấy cô nở nụ cười hòa nhã, anh bỗng thấy có biến sắp tới.

Anh vội chuồn : “Tôi đi nhé”.

Trịnh Tử Mặc chợt thấy cô lạnh lùng bất ngờ thì có chút sợ.

Cô đặt bông băng lên bàn, rồi ngồi xuống bên giường bệnh : “Còn đau không ?”
“Hơi hơi...” – Tử Mặc lúng túng.

Cô vẫn giữ nguyên tông giọng như vừa nãy, rồi bắt đầu thay băng cho anh :
“Thời gian này anh không được hoạt động mạnh.

Di chuyển ở vai cũng phải hạn chế một chút”.
Trịnh Tử Mặc gật đầu ngoan ngoãn : “Anh biết rồi.

Mà này...”
Chưa đợi anh nói tiếp, cô đã hỏi :
“Cô gái tên Claire đó thích anh à ?”
Tử Mặc nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô, không biết là có nên chọc cô một chút không ?
“Em nghe thấy rồi à ?”
“Cần gì phải nghe ? Em là bác sĩ, tâm lí bệnh nhân em cũng phải nắm vững.

Chỉ cần nhìn ánh mắt đắm đuối mà cái cô Claire đó dành cho anh, thì em cũng đã dễ dàng nhìn ra rồi”.
“Cô nhóc nhõng nhẽo ôm gấu bông năm ấy, đang ghen sao ?”
Nói xong thì Giang Cẩn Huyên nhìn anh, nở nụ cười ẩn ý, rồi ấn miếng bông băng sâu vào vết thương, khiến Tử Mặc là oai oái :
“Ái !”
Giang Cẩn Huyên đặt miếng bông băng sát khuẩn vào khay, rồi nói : “Cũng biết đau sao ?”
“So với em bây giờ, em của 14 năm trước còn có lương tâm hơn đấy” – Anh cười.
Giang Cẩn Huyên chống cằm nhìn : “Vậy thì em gọi cô ấy đến chăm sóc cho anh, nhé ? Cái cô Claire ấy đấy”.
Tử Mặc biết mình đùa hơi quá, liền nói : “Anh đùa thôi mà”.
Chợt Sarah gõ cửa, rồi gọi : “Bác sĩ Giang, chị có ở trong đó không ?”
Cẩn Huyên sát trùng xong vết thương cho anh thì nói : “Chờ tôi một lát” rồi tiến ra cửa.
Vừa mở cửa ra, thì cô thấy Sarah đứng cạnh một gã trai người Trung, tên là Phó Gia Minh.

Hắn sốt sắng :
“Bác sĩ Giang, nghe nói cô bị cướp tấn công sao ? Vừa đi công tác về là tôi hay tin luôn”.
Trịnh Tử Mặc vểnh tai lên, anh nghe rõ mồn một những câu quan tâm mà gã kia đang nói với Cẩn Huyên.

Gương mặt anh bỗng đanh lại.
Giang Cẩn Huyên nhìn hắn, rồi lạnh lùng nói : “Sarah, cô gọi tôi chỉ để gặp giám đốc thôi sao ?”

“Dạ không...chỉ là anh ấy cứ nằng nặc đòi gặp chị”.
“Vậy thì giám đốc Phó, anh biết tôi vẫn ổn rồi đấy.

Giờ thì anh quay lại làm việc đi.

Tôi còn lo cho bệnh nhân”.
Phó Gia Minh nghe cô phũ như thế, chợt nhận ra có nhiều người trong bệnh viện đang tò mò nhìn ngó, hắn cũng phủi áo quay đi.

Giang Cẩn Huyên không quên dặn Sarah : “Sarah, lần sau anh ta còn tìm tôi, thì phải nói trước với tôi một tiếng nhé”.
“Vâng”.
Giang Cẩn Huyên quay trở vào phòng bệnh, tiếp tục công việc của mình.

Trịnh Tử Mặc nhăn nhó, rồi hỏi :
“Người đàn ông đó, là ai thế ?”
“À, anh hỏi anh ta đấy à ? Anh ta theo đuổi em đấy.

Là giám đốc bệnh viện” – Cẩn Huyên lạnh lùng nói.

Tử Mặc nghe xong câu đó thì điếng người : “Gì cơ ? Theo đuổi em ?”
“Em vừa xinh đẹp, vừa giỏi.

Bác sĩ nam trong này nhiều người hâm mộ em lắm đấy” – Cô khoanh tay nhìn anh, vẻ mặt đắc ý.

“Anh đẹp trai, lại giỏi thế này, hẳn cũng lắm cô theo, vậy thì em có thể không có sao ?”
Trông tình cảnh này, Tử Mặc quả thật cạn lời với cô.

Giang Cẩn Huyên chuẩn bị băng lại vết thương, thì anh nắm lấy tay cô :
“Em và anh đều ưu tú như nhau, chi bằng đến với nhau, sẽ không cần phải lựa chọn hay lo nghĩ”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi