"Đó là cái gì?"
"Không biết."
"Nhiều thế gia công tử như vậy, hơn nữa còn là Dung thế tử dẫn đầu, chắc là một vụ làm ăn lớn."
"Vậy thì sao? Không liên quan gì đến chúng ta, dù sao ta cũng không có nhiều ngân lượng để tiêu phí như vậy."...
Đối với dân chúng mà nói, không có tin gì hay ho đặc biệt, cho nên chỉ nghị luận một chút rồi cho qua.
Dù sao, cho dù là Phúc Lộc Trang hay Phúc Lộc Hiên cũng không dính dáng gì đến bọn họ.
Kế hoạch Đoàn Đoàn này suy cho cùng cũng vậy.
Muốn kiếm tiền cũng là kiếm của những hào môn đại tộc kia, bọn họ là những bách tính bình dân, thật sự không có tiền để tiêu phí.
Đối với một số thế gia công tử còn lại...
"Bọn họ rốt cuộc muốn làm gì? Tại sao lại có nhiều người hợp tác cùng Dung Chiêu như vậy?"
"Nói là buôn bán nhỏ, hình như có liên quan đến điểm tâm của Phúc Lộc Hiên."
"Đây mà là buôn bán sao? Nghe đã thấy không có tiền đồ."
"Ta cũng không tham dự, thương nhân rất mất mặt, chúng ta cứ chờ xem, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tiền đồ làm quan của bọn họ."
"Ha ha ha, như vậy càng tốt, vừa lúc nhường đường cho chúng ta."
"Thanh lưu mới là chính đạo, buôn bán gì đó đều là tục khí, những người đó điên rồi mới đi theo Dung Chiêu, sớm muộn cũng hối hận!"...
Những người này bàn tán cho vui, mà có vài người lại liên quan đến cơm áo gạo tiền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-200.html.]
Trịnh Trụ Tử là một người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, hắn mỗi ngày chạy ngược chạy xuôi mua chút hàng hóa bán lại kiếm vài đồng tiền lời, miễn cưỡng sống qua ngày.
Bán hàng rong kỳ thật cũng không dễ làm, bọn họ lấy hàng rất ít, cho nên giá cả cũng sẽ không quá thấp, nhưng lúc bán đi lại không dám tăng giá quá nhiều, phàm là đắt hơn một văn cũng sẽ bị người ghét bỏ, nói bọn họ trục lợi. Trịnh Trụ Tử bán hàng rong kỳ thật không kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng những người mua đồ của hắn đa phần đều cảm thấy hắn kiếm được không ít tiền, thường hay liếc mắt chán ghét hắn.
Người bán hàng rong nào dám đắc tội khách nhân, cũng chỉ có thể nhịn xuống.
Nếu hắn có chút bản lĩnh khác, hoặc là có vài mẫu ruộng cũng sẽ không chọn làm nghề này.
Đi khắp hang cùng ngõ hẻm không chỉ không được người ta tôn trọng, còn cực kỳ vất vả, nếu không mua được hàng lại càng tuyệt vọng.
Một ngày này, Trịnh Trụ Tử bán xong hết đồ trong gánh, đi đến một cửa hàng ở thành đông, tin tức giữa người bán hàng rong truyền rất nhanh, có người nói Dung thế tử muốn chiêu mộ một nhóm người bán hàng, bảo bọn họ không nên bỏ qua cơ hội, đi xem thử thế nào.
Trịnh Trụ Tử chỉ biết bán đồ, hắn không biết Dung thế tử chiêu mộ người bán hàng rong làm gì.
Nhưng đó là Dung thế tử, cho nên hắn vẫn chuẩn bị đi xem sao.
Trong khoảng thời gian này, hắn đi khắp nơi không ít lần nghe được danh tiếng Dung thế tử, lúc Phúc Lộc Hiên khai trương hắn chỉ rút được một thẻ chúc bạn may mắn, nhưng thỉnh thoảng hắn cũng đi chung với những người khác tới xem pháo hoa của Phúc Lộc Trang.
Dung thế tử trong mắt bọn họ chính là nhân vật trên trời, rất có bản lĩnh.
Bọn họ chỉ là người buôn bán nhỏ, việc làm ăn của Dung thế tử lại phát triển ra tới Lâm Phủ!
Làm sao không tôn thờ cho được?
Hơn nữa, dám làm người bán hàng rong, tính tình vẫn có chút lanh lẹ, cho dù không biết Dung thế tử chiêu mộ người bán hàng rong làm gì, bọn họ cũng đều nguyện ý đi xem.
Lỡ như có chuyện tốt thì sao?
Một ngày này, toàn bộ người bán hàng rong trong kinh thành đều đi xem.
Trịnh Trụ Tử gánh đòn gánh đi tới địa điểm chiêu mộ.
Đó là một cửa hàng vô cùng trống trải, bên trong cũng không có đồ vật, chỉ có mấy kệ hàng thật lớn, cửa hàng thậm chí còn không có bảng hiệu, nếu không phải chật ních người gánh hàng, Trịnh Trụ Tử cũng tìm không thấy chỗ. trên đó viết rất lớn, người biết chữ đều vây quanh nghị luận sôi nổi.