Hắn phải về quê trước khi trời tối, hắn còn có một đệ đệ có hơi khờ khạo, không làm được người bán hàng rong trong kinh thành, cho nên quyết định buôn bán ở nông thôn, mỗi ngày đi vừa xa vừa mệt, đi sớm về tối, còn không được nổi hai đồng bạc.
Hắn phải nhanh chóng đem chuyện tốt này nói cho đệ đệ.
Cùng lúc đó.
"Vì sao ta không được?" Mộc tiểu tử cứng cổ, mắt trợn tròn.
Lúc trước Phúc Lộc Hiên khai trương hắn kiếm được chút lời, trước đó vài ngày chỉ nhánh Phúc Lộc Trang khai trương lại tuyển bọn họ đi tuyên truyền phát tờ rơi, tuy kiếm được một chút nhưng đây chung quy không phải kế lâu dài.
Dung thế tử lần này tuyển người, hắn lại lập tức có mặt.
Mộc tiểu tử vô cùng tín nhiệm Dung Thế Tử, thế tử đã nói sẽ có một nghề nghiệp cho bọn họ.
Thế nhưng quản sự lại lắc đầu: "Không được, lần này chúng ta không tìm người dưới mười tám tuổi, công việc này vất vả, người nhỏ tuổi làm không được, tổn thương thân thể."
"Ta không sợ."
"Nghe lời." Quản sự không phải lần đầu tiên tiếp xúc với hắn, lúc này liền tỏ thái độ nghiêm khắc hơn.
Mộc tiểu tử cũng không muốn làm khó quản sự, quản sự tính tình rất tốt, cho nên chỉ có thể ủy khuất rời đi.
Mà lúc này, trên một chiếc xe ngựa cách đó không xa, có người vẫy tay với hắn.
Mộc tiểu tử ngẩn ra, đợi nhìn rõ khuôn mặt phong quang tế nguyệt kia, ánh mắt hắn sáng lên, mạnh mẽ chạy tới.
"Dung thế tử!"
Kêu xong mới nhớ ra phải hành lễ, hắn khom lưng, cao giọng nói: "Mộc tiểu tử bái kiến Dung thế tử."
Hành lễ xong, Dung Chiêu cười đưa cho hắn một đĩa điểm tâm.
Mộc tiểu tử lắc đầu, không nhận.
Hắn chỉ nhìn người trên xe, muốn nói lại thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-202.html.]
Hiển nhiên hắn có lời còn nói, nhưng nhìn khuôn mặt tựa như tiên nhân kia, hắn lại không mở miệng được.
Dung Chiêu cười khẽ: "Cầm đi, ta biết ngươi muốn hỏi chuyện công việc, chuyện đã đồng ý với ngươi ta sẽ không quên."
Mộc tiểu tử ánh mắt sáng lên.
Dung Chiêu vươn tay xoa xoa đầu hắn: "Công việc của người giao hàng quả thật không phù hợp với trẻ con như ngươi, rất mệt, các ngươi ráng chờ một chút, ta sẽ có công việc tốt hơn cho các ngươi."
Vành mắt Mộc tiểu tử đột nhiên đỏ lên, mạnh mẽ gật đầu: "Tạ, Tạ Dung thế tử..."
Dung Chiêu bất đắc dĩ thở dài, lại nói: "Gần đây nếu không có việc gì thì đi tới Đoàn Đoàn giúp một chút, trong lúc Đoàn Đoàn chuẩn bị khai trương có chút việc vặt, nói trước là không có thù lao, chỉ lo cơm nước, thuận tiện để phòng thu chi dạy các ngươi biết chút chữ, ta sẽ nói với quản sự"
Mộc tiểu tử nước mắt ầm ầm rơi xuống.
Không có thù lao, nhưng bao cơm đã là thù lao thích hợp nhất cho những đứa trẻ ở độ tuổi này, huống chỉ còn dạy chúng biết chữ... Phải là người như thế nào mới có đãi ngộ này?
Mộc tiểu tử nắm chặt cái đĩa, nước mắt rơi tí tách.
Dung Chiêu lại bất đắc dĩ thở dài, thanh âm nhẹ nhàng: "Trở về đi, chờ tin tức của ta."
"Vâng!"
Mộc tiểu tử lấy bánh ngọt ra, cẩn thận đưa đĩa cho Tạ Hồng rồi xoay người bỏ chạy.
Nhưng chờ sau khi xe ngựa rời đi, hắn lại dừng bước, mặt nhìn về hướng xe ngựa, quỳ xuống nặng nề dập đầu vô cùng thành kính.
Như là biết tâm tư chủ nhân, xe ngựa chạy rất chậm.
Dung Chiêu buông rèm vải, thu hồi tầm mắt, cô mặc nam y ngồi ngay ngắn trong xe ngựa, ánh mắt nhìn về phía trước, rõ ràng không sóng không gió, rồi lại phảng phất mang theo một cỗ kiên nghị.
Ngoài xe, Vô Danh nhẹ giọng hỏi: "Rốt cuộc ngài muốn làm gì?"
Dung Chiêu nghe vậy, nhếch môi cười, đường nét sườn mặt lại ẩn chứa sắc bén, thanh âm khàn khàn mà bình tĩnh: "Ta muốn xem, ta rốt cuộc có thể nhấc lên bao nhiêu sóng triều trong thế đạo này."
Tay Vô Danh dừng lại, lập tức run dây cương, tốc độ xe ngựa nhanh hơn. Trong tiếng vó ngựa lộp bộp, xe ngựa càng lúc càng xa....
Công tác chuẩn bị cho kế hoạch Đoàn Đoàn hừng hực khí thế, toàn bộ kinh thành đều biết Dung Chiêu cùng một ít công tử thế gia muốn hợp tác hạng mục mới, nghe nói rất nhanh sẽ có thể "đưa ra thị trường".