Tuy rằng hắn thay quần áo mới, nhưng vẫn gánh đòn gánh như cũ, bên trong đòn gánh là tờ rơi tuyên truyền cùng với một quyển sổ còng màu lam thật dày.
Bên cạnh quyển sổ còn có mấy cây bút lông ngỗng bọc kín, thuận tiện để viết và ghi chép.
Triều Đại Nhạn có bút lông ngỗng, chỉ là không thường xuyên có người sử dụng.
Giải thích xong, rất nhiều người còn có chút hoảng hốt.
Trịnh Trụ Tử cười cười: "Chư vị chớ lo lắng, ta mỗi ngày sẽ đi dọc con đường này mấy lần, lúc nào cũng có thể gọi ta, về phần Đoàn Đoàn chúng ta là gì, chờ thời gian dài chư vị sẽ hiểu."
Hắn gánh đòn gánh: "Nếu muốn thứ gì, lát nữa chờ ta đi ngang qua gọi ta đăng ký là được, ta đi lên trước tiếp tục giới thiệu Đoàn Đoàn."
Nói xong, Trịnh Trụ Tử lắc lư rời đi, bước chân nhẹ nhàng.
Mà những người có mặt đã bắt đầu điên cuồng bàn tán.
"Thì ra Đoàn Đoàn này có liên quan đến chúng ta!"
"Rẻ hơn giá thị trường, chuyện tốt thế này nhất định không thể bỏ qua, ta lập tức đi mua một ít vải thô."
"Sai rồi sai rồi, là đi đăng ký, chờ ngày mai sẽ giao hàng."
"Ai nha, đưa tới cửa còn rẻ hơn giá thị trường, bọn họ làm sao kiếm tiền được."...
Mỗi con phố trong kinh thành đều náo nhiệt hẳn lên.
Chỉ vì có rất nhiều người như Trịnh Trụ Tử, lúc này bọn họ mặc quần áo giống nhau như đúc, xuyên qua các con phố lớn, tin tức cũng đưa đến từng hộ gia đình.
Còn có mấy đứa trẻ quen thuộc đi phát tờ rơi quảng cáo trên đường phố náo nhiệt.
Những đứa trẻ này không phải lần đầu tiên giúp Dung Chiêu phát tờ rơi, bọn họ làm việc thành thục, dân chúng trong kinh thành cũng theo thói quen tiếp nhận, tò mò tìm hiểu.
Thanh âm của đám trẻ con quanh quẩn trong các chợ ở kinh thành.
"Ông đi qua bà đi lại, ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-206.html.]
"Gọi là đến, vẫy là đi, không ra khỏi nhà, mua sắm vạn vật!" "Đoàn Đoàn, bạn thân của mọi nhà."...
Tựa như nước b.ắ.n vào chảo dầu, kinh thành lại nổ tung.
Phúc Lộc Hiên và Phúc Lộc Trang đều rất náo nhiệt, nhưng Đoàn Đoàn càng thêm náo nhiệt!
Đây là tồn tại gắn bó mật thiết với bách tính trong kinh thành, đây là việc làm ăn bọn họ rất để ý, có thể thật sự đạt được lợi ích.
Ngày hôm đó, mỗi nhà đều đang nghị luận.
"Đoàn Đoàn này thật sự có thể kiếm tiền sao?"
"Người hợp tác với Dung thế tử đã nói, chỉ cần không lỗ vốn thì bọn họ có thể tiếp tục làm, là muốn mang lại lợi ích cho dân chúng chúng ta."...
"Đoàn Đoàn này có đáng tỉn không?"
"Dung thế tử, kinh thành song kiệt và rất nhiều thế gia công tử cùng làm, đương nhiên đáng tin cậy. Huống hồ, Dung thế tử luôn nghĩ đến chúng ta, lầu một Phúc Lộc Hiên và Đoàn Đoàn đều là vì bách tính."...
"Cha, hôm qua cha nói muốn mua chum sứ, nếu không chúng ta hỏi Đoàn Đoàn thử xem? Không chỉ có thể rẻ một chút, còn có thể đưa tới cửa, tiết kiệm không ít chuyện."
"Thật sự có loại chuyện tốt này sao? Đừng bị người ta lừa tiền là được.."...
"Thím Vương, các ngươi muốn mua bao nhiêu vải bố?"
"Nhà ta chuẩn bị mua nhiều một chút, ta sợ về sau không còn chuyện tốt như vậy."...
Ngày hôm nay, bách tính kinh thành nhà nhà đều náo nhiệt, ngược lại cẩn thận nghiên cứu tờ rơi quảng cáo, tự hỏi mình phải mua cái gì, cái gì thì có lời.
Cũng trong hôm nay, các danh gia vọng tộc trong kinh thành đều mờ mịt.
Đoàn Đoàn này hình như không có liên quan gì đến đám nhà giàu bọn họ thì phải.
Làm ăn lớn đã nói đâu?
"Ha ha ha ha! Ta còn tưởng là làm ăn lớn gì, hóa ra lại là chạy vặt cho người ta kiếm chút lợi ích nhỏ." Thế gia công tử không tham gia vào kế hoạch Đoàn Đoàn nở nụ cười trào phúng.
Bên cạnh, một người khác cũng cười: "Giao tiếp với thứ dân có gì hay ho, những người này đúng là mất mặt." chúng."