MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Một đám thế gia công tử xem kịch vui...

"Ha ha ha, lần này thật sự là mất mặt rồi!"

"Cười c.h.ế.t ta, hắn ta trước kia luôn tự xưng là nhân vật phong lưu, bây giờ lại đi giao hàng cho Đoàn Đoàn, đúng là không ra thể thống."

"Đáng đời, ai bảo bọn hắn nhất định phải làm Đoàn Đoàn gì đó."

"Phủ chúng ta dù sao cũng không dùng Đoàn Đoàn, chờ Ngự Sử buộc tội, Đoàn Đoàn này sẽ biến mất."

"Đến lúc đó ta muốn xem vẻ mặt của đám người kia, ha ha."...

Một đám trưởng bối làm quan...

"Làm càn! Quả thực là làm càn."

"Nhất định phải nghĩ biện pháp ngăn cản, mấy tên này đúng là làm mất mặt chúng ta."

"Con trai ta không nghe lời, gần đây ta không còn mặt mũi gặp người khác."

"Ta đêm nay nhất định phải đánh gãy chân tiểu tử kia, nhất định nhốt nó ở trong nhài!"...

Vì thế, các phủ đêm đó náo nhiệt, toàn bộ đều là tiếng roi vung vùn vụt.

Ngày hôm đó, các phủ trong kinh đều đánh con trai.

"Rốt cuộc ngươi có muốn rút lui hay không?"

"Không muốn! Con kiên trì cho tới bây giờ, rút lui chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao?"...

"Xuống đây! Ta đánh c.h.ế.t tên tiểu tử thúi nhà ngươi."

"Cha, người không nghe bên ngoài nói Đoàn Đoàn chúng ta thế nào sao? Dân chúng rất cảm ơn chúng ta."...

"Nói hươu nói vượn! Ta chỉ nghe mọi người đều đang cười nhạo Đoàn Đoàn các ngươi mất mặt, làm cho lão tử cũng mất mặt."

"Cha, con thật sự không thể rút lui."...

"Bắt đầu từ ngày mai ngươi không được ra ngoài, mặt mũi thanh lưu của nhà chúng ta đều bị ngươi làm mất hết."

"Dung thế tử, Bùi thế tử, Bùi nhị công tử bọn họ cũng giống con mà."...

"Các ngươi đứa nào đứa nấy đều mất mặt, cũng không biết Dung Chiêu cho các ngươi bùa mê thuốc lú gì, lại để cho các ngươi làm ra chuyện này!"

"Cha, người không hiểu chúng con."...

"Rút lui! Nhất định phải rời khỏi Đoàn Đoàn cho ta!"...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-220.html.]

Làm quan chỉ vì thể diện, không quan tâm chuyện này là tốt hay xấu, mọi người bài xích, ghét bỏ, đó chính là xấu, không được người ta tiếp nhận đều là chuyện xấu. Vì tương lai nhỉ tử vào triều làm quan, bọn họ đương nhiên phải buộc các nhi tử không nên đối nghịch thế đạo.

Ngay cả Vinh thân vương phủ cùng Du thân vương phủ cũng đều có động tĩnh.

Bùi Thừa Lăng ở bên cạnh vui sướng khi người gặp họa.

Vinh thân vương nghiến răng nghiến lợi: "Ngày mai ta đi tìm Dung Chiêu trả lại cổ phần cho ngươi, lấy lại tiền!"

Bùi Thừa Quyết nhướng mày, lắc đầu,"Không, con không đồng ý, hơn nữa đây là đầu tư, lời lỗ tự chịu, tiền không lấy lại được."

"Ngươi rốt cuộc bị Dung Chiêu cho uống bùa mê gì? Làm ăn một xu cũng không lấy lại được, sao lại còn muốn tham gia? Làm cho phủ chúng ta càng ngày càng nghèo."

"Phụ thân, tiền của Phúc Lộc Hiên người cũng không lấy lại được."

Bùi Thừa Quyết biết hắn cùng lắm là họa vô đơn chí, vấn đề căn bản ở trên người Vinh thân vương.

Bốn vạn lượng và sáu ngàn lượng, vừa xem hiểu ngay.

Vinh thân vương: "... Ngươi còn ngụy biện, rút cổ phần cho ta!"

Du thân vương phủ.

Du thân vương đen mặt, hô hấp dồn dập,"Tại sao ngươi nhất định phải làm kế hoạch Đoàn Đoàn này? Ngươi có biết hiện nay người bên ngoài đều nói ngươi như thế nào không?"

Bùi Quan Sơn: "Hư danh, không quan trọng."

Mặt Du thân vương càng đen hơn,"Dung Chiêu kia rõ ràng là một người có tài, sao lại mang các ngươi đi làm cái này? Nếu không phải chính hắn cũng tham dự, ta còn tưởng là chúng ta đắc tội hắn, hắn cố ý làm khó dễ nhà chúng ta!"

Bùi Quan Sơn không nói lời nào.

Du thân vương tiếp tục mắng: "Ngươi có biết Nhạc thân vương cùng Lộc thân vương đang nhìn trò cười của chúng ta không? Ngươi vậy mà còn Ngày mai không được ra ngoài, rời khỏi Đoàn Đoàn cho ta!"

Còn ngại không đủ, hắn lại bổ sung một câu: "Sau này không được tiếp xúc với Đoàn Đoàn!"

Bùi Quan Sơn lúc này mới không mặn không nhạt trả lời: "Đồ ăn vương phủ bây giờ không ít đều mua từ Đoàn Đoàn."

Dừng một chút, bổ sung: "Củ cải khô đêm nay là do công xưởng Đoàn Đoàn sản xuất."

Du thân vương: "..."

An Khánh Vương phủ.

Dung Chiêu nghiêng đầu: "Chuyện ta dặn đã làm chưa?"

Tạ Hồng cung kính gật đầu: "Bẩm thế tử đã làm rồi, tin tức đã được tung ra, thế tử cứ yên tâm."

Dung Vĩ chắp hai tay sau lưng, ở trong phòng đi tới đi lui, gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng, thấy Dung Chiêu còn có tâm tình uống trà, trừng mắt: "Con rốt cuộc có hiểu thế cục hiện tại không? Tuy nói dân chúng bình luận rất tốt, nhưng các đại thần trong triều đều rất bất mãn, tình cảnh của con rất bất lợi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi