Rất nhiều người đều không mở miệng, ngơ ngác nhìn nhau.
Vĩnh Minh Đế cầm lấy một miếng điểm tâm, vừa ăn vừa thản nhiên nói: "Bây giờ không phải họp triều, ái khanh có thể thoải mái nói, nói sai cũng không sao."
Nhìn thái độ Vĩnh Minh Đế nhàn nhã, các triều thần cũng thả lỏng theo.
Vừa nói xong rốt cục có người mở miệng: "Việc này lúc trên triều Ngự Sử đã nói, thật sự là quá mất mặt, ảnh hưởng đến thể diện của con cháu quan lại triều Đại Nhạn chúng ta."
Người này cương trực, nói chuyện cũng khó nghe.
Trương thừa tướng mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, bất động như núi, nhưng lão biết nếu không có gì ngoài ý muốn, đám người Dung Chiêu sẽ bị xử phạt.
Vinh thân vương cùng Du thân vương lập tức đen mặt.
Tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy chuyện này phát triển đến bây giờ rất mất mặt, nhưng dù sao cũng là con của bọn họ, nhi tử mất mặt, thể diện của bọn họ cũng bị giẫm nát dưới đất.
Giờ khắc này, bọn họ vô cùng hâm mộ An Khánh Vương không cần vào triều.
Dung Chiêu rõ ràng là người mất mặt nhất, nhưng An Khánh Vương lại không cần ở đây chịu tội.
Vinh thân vương một lúc lâu mới mím môi, xấu hổ nói: "Bọn hắn tuổi còn nhỏ, còn chưa thành hôn, làm việc chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết, quả thật có chút không thỏa đáng..."
Du thân vương vội vàng gật đầu, phụ họa: "Đúng vậy, ý định ban đầu của bọn hắn là tốt, hiện tại cũng đã biết sai mà sửa."
Nhạc thân vương đột nhiên chen vào nói: "Nhị ca, Tam ca, không thể nói như vậy được, bọn hắn trước nay đều là tấm gương của các công tử trẻ tuổi trong kinh thành, hôm nay lại bôi tro trát trấu lên mặt chúng ta, hai người cũng không nên dùng tuổi tác ra làm lý do bao biện chứ?"
Lộc thân vương vuốt râu, cười hiển lành,"Các thế gia công tử này trước đó có mời gọi khuyển tử, nhưng khuyển tử ngu xuẩn, tự thấy mình không phải kinh thành song kiệt cho nên cũng không dám tùy tiện xen vào." Dường như nghĩ đến gì đó, hắn ra vẻ kinh ngạc: "Tam ca nói bọn hắn đã biết sai, nhưng vừa rồi trước khi ta tiến cung còn nhìn thấy nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn đang chạy trên đường, tựa hồ cũng không phải biết sai liền sửa..."
Châm chọc!
Hai người này tuyệt đối đang châm chọc bọn họ!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-223.html.]
Vinh thân vương cùng Du thân vương tức giận đến nghiến răng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi.
Hai người này một xướng một họa, rõ ràng là vạch trần toàn bộ khuyết điểm của bọn họ ra trước mặt Hoàng đế, hòng bôi nhọ Bùi Quan Sơn cùng Bùi Thừa Quyết, vì tương lai nhi tử nhà mình mà dọn sạch đường.
Xấu xa!
Nhưng hết lần này tới lần khác, Vinh thân vương và Du thân vương lại không biết phải phản bác như thế nào.
Hai người đen mặt, đối lập rõ ràng với Nhạc thân vương và Lộc thân vương đang tươi cười bên cạnh. Các triều thần xung quanh mang tâm tư khác nhau, nhưng khi nãy có thân vương mở lời, bọn họ đành ngậm miệng không nói gì.
Mà đúng lúc này, Hoàng đế từ nãy giờ không lên tiếng đột nhiên nói: "Chỗ này của Trẫm có hai tấu chương đều đến từ phủ doãn kinh thành, các ngươi xem đi."
Nói xong, Hoàng đế vươn bàn tay có chút già nua, cầm lấy hai quyển tấu chương trên cùng đẩy về phía trước.
Đó là dấu hiệu cho bọn họ xem.
Mọi người đều ngẩn ra.
Bọn họ đầu tiên là bị hai tấu chương làm giật mình, phủ doãn kinh thành vì sao phải dâng hai tấu chương cùng một lúc? Là có ý nghĩa đặc biệt gì sao?
Vừa nghĩ như vậy, Vinh thân vương và Du thân vương mỗi người cầm lấy một tấu chương mở ra xem.
Tầm mắt đảo qua, lập tức biến sắc, vẻ mặt cực kỳ phức tạp.
Nhạc thân vương và Lộc thân vương nghi hoặc, vội thò đầu nhìn, cũng ngẩn ra.
Hoàng đế lúc này nhàn nhạt giải thích: "Tấu chương thứ nhất là Vạn Dân Thư do bách tính trong kinh và dân làng sống ở thôn xóm xung quanh cùng nhau ký tên dâng lên, bách tính cảm kích Dung Chiêu, Bùi Quan Sơn, bọn họ, cũng hy vọng triều đình không trách tội bọn hắn, không gây sức ép lên Đoàn Đoàn."
Nghe vậy, rất nhiều người đồng tử co rụt, vẻ mặt khiếp sợ.
Thế mà là Vạn Dân Thư!
Hoàng đế vẫn tiếp tục: "Sau khi nhận được Vạn Dân Thư, phủ doãn kinh thành Triệu Phong lập tức đặt trong tấu chương đưa lên, đồng thời viết một tấu chương khác, trình bày sự trợ giúp của Đoàn Đoàn đối với kinh thành và dân chúng xung quanh, bao gồm thu mua cây trồng nông dân không bán được, cùng với thuê dân chúng làm việc, thay đổi cuộc sống của bọn họ. Triệu Phong khen ngợi đám người Dung Chiêu, gọi bọn hắn là tài năng hữu dụng, là rường cột quốc gia, lòng yêu nước làm người ta xúc động "