"Đồ thủ công làm xong rồi, ngươi kiểm tra đi."
"Hôm nay giá rau quả sao lại giảm rồi? Các ngươi tìm được nguồn cung cấp giá thấp hơn sao?"...
Trịnh Trụ Tử lắc đầu: "Không có, là bởi vì miễn thuế thương mại, các cổ đông thương lượng xong thì quyết định chuyển tiền thuế này thành lợi ích thực tế cho chư vị, giảm giá cả xuống một chút."
"Tốt quá, Đoàn Đoàn quả nhiên không vì kiếm tiền, đúng là lợi nước lợi dân."
"Đúng vậy, hôm nay ta lại thấy Triệu công tử rồi, Hoàng thượng thông cảm cho chúng ta, không ai còn dám nói gì nữa."
"Còn không phải sao, Dung thế tử bọn họ đều là người tốt, đám người xấu kia làm sao có thể dễ dàng thương tổn bọn họ?"...
Trịnh Trụ Tử lúc này cười lấy ra một túi lớn, mặt mày hớn hở: "Dung thế tử nói lần này nhờ có chư vị ký Vạn Dân Thư giải cứu bọn họ, không thể không báo đáp, bảo công xưởng Đoàn Đoàn làm chút đậu khô, nào, mỗi người một bao."
"Ai nha, khách sáo quá, đây vốn là việc chúng ta nên làm."
"Đương nhiên rồi, nếu không phải hôm qua ta đang làm việc thì nhất định cũng phải ký tên."
"Hắc hắc, ta ký rồi."
"Ngươi có biết chữ đâu!"
"Ta nhờ người ký hộ, sau đó đóng dấu tay."...
Trịnh Trụ Tử nhìn một màn này, cảm thấy hạnh phúc.
Từ khi có Đoàn Đoàn, thu nhập của hắn tăng lên, đời sống càng thêm ổn định, lại được dân chúng yêu mến, mỗi ngày đi ngang qua đều sẽ có người nhiệt tình cùng hắn chào hỏi.
Trịnh Trụ Tử vô cùng thích cuộc sống như thế này.
Cho nên hắn không muốn Đoàn Đoàn gặp chuyện không may, cũng cầu nguyện cho đám người Dung thế tử có thể thuận buồm xuôi gió.
Đoàn Đoàn khôi phục trong những tiếng tán dương và chờ mong của dân chúng, những thế gia công tử được thả ra giống như được uống m.á.u gà, ai nấy đầu hừng hực khí thế, mong muốn vì Đoàn Đoàn đổ mồ hôi.
Vì thế Dung Chiêu cũng được giải phóng. Đã là cuối tháng chín, lại đến ngày chia hoa hồng một tháng một lần của Phúc Lộc Trang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-228.html.]
Trương Tam hôm qua tuy rằng bị đánh cho tè ra quần, nhưng hôm nay sắp được nhận tiền, hắn hưng phấn bò ra khỏi giường, dưới sự yểm hộ của nhị ca, lén lút rời khỏi phủ đi tới Phúc Lộc Trang.
Phúc Lộc Trang vẫn chật ních như cũ.
Hai người hôm nay tới Phúc Lộc Trang Chi Lưu Ly Mộng Cảnh, có người đang đại yến tân khách cho nên vô cùng náo nhiệt, bên ngoài cũng chật ních xe ngựa, xe ngựa của bọn họ kẹt ở đằng sau, tuyệt đối không thấy được.
Hai người lén lút đi tới cửa sau chuẩn bị tìm Dung Chiêu.
Trương Trường Ngôn bị Trương thừa tướng đánh một trận, lúc này mặt mũi vẫn bầm dập, vết thương còn chưa hết sưng.
Trương Trường Hành nhịn không được oán giận: "Đệ xem đệ, tại sao nhất định phải nhận việc mua sắm trong phủ làm gì, tuy rằng sử dụng Đoàn Đoàn có thể tiết kiệm tiền, nhưng chỉ mua chút đồ ăn cũng có tiết kiệm được bao nhiêu bạc đâu, còn bị đánh..."
Từ lúc Trương Tam bắt đầu làm việc này, đã định trước Trương thừa tướng có thể sẽ phát hiện.
Mà một khi phát hiện, chính là một trận hành hung.
Trương Trường Ngôn trừng mắt, khóe miệng đau nhức, hắn nhe răng trợn mắt, hít vào một ngụm khí lạnh, giọng nói mơ hồ: "Cái gì mà không có bao nhiêu bạc? Chúng ta gần đây ra ngoài ăn mì còn có tiền gọi củ cải khô, chẳng lẽ không phải là công lao của số bạc này sao?"
Cũng đúng, nhưng nói đến chuyện này, Trương Trường Hành có ý kiến: "... Củ cải khô mùi vị quả thật không tệ, nhưng ăn lâu lại ngán."
Trong túi không có tiền, gần đây đi đâu cũng là củ cải khô.
Trương Trường Ngôn: "Nhân viên giao hàng của Đoàn Đoàn nói, chủ yếu là vì xử lý củ cải ế ẩm trong kinh thành, huynh không biết đó thôi, nghe nói giá củ cải trong kinh không tệ, lại có nông dân ở Lâm Phủ gánh củ cải đến bán, không làm nhiều củ cải khô sao mà được?"
Dừng một chút, hắn lại nói: "Có điều nghe nói củ cải còn lại cũng không nhiều lắm, củ cải khô cũng giữ lại từ từ bán, kế tiếp công xưởng Đoàn Đoàn tập trung chế biến dưa chuột."
Sau củ cải... dưa leo lại ế.
Đương nhiên cho dù không ế thì nhờ có hành động này của Đoàn Trương Tam ngược lại có chút chờ mong.
Củ cải ăn với bánh ngô ngán rồi, nhưng dưa chuột còn chưa ăn.
Cũng không biết công xưởng Đoàn Đoàn sẽ làm như thế nào?
Dung Chiêu cũng có chút bản lĩnh, rau quả bán không được cũng có thể chế biến thành món ăn cực kỳ ngon, được lưu truyền rộng rãi ở kinh thành.