Quả nhiên, Bùi Thừa Quyết cười sáng láng, thái độ tự nhiên, giọng điệu mềm mỏng: "Hai người chúng ta hôm nay không mang theo thẻ vàng hội viên Phúc Lộc Hiên, e là cần..."
Bọn họ mới là kẻ ăn chực!
Trương Trường Ngôn giật mình, nắm lấy tay Trương Trường Hành, giật giật khóe miệng, trực tiếp cắt đứt lời Bùi Thừa Quyết: "Chúng ta cũng không mang theo, không có hội viên chỉ sợ không vào được cửa Phúc Lộc Hiên."
Bùi Quan Sơn mặt không chút thay đổi bổ sung: "Đức Thuận Hiên cũng được."
Trương Trường Hành: "..."
Trương Trường Ngôn thiếu chút nữa giậm chân, trừng mắt nhìn Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn như đang nói: Các ngươi lại muốn ta mời khách? Còn là con người sao?!
Trương Trường Ngôn kéo Trương Trường Hành đi, chỉ để lại một câu: "Hai bọn ta còn có hẹn, các ngươi cứ tự nhiên."
Nói xong, bóng lưng vội vàng biến mất bên ngoài Phúc Lộc Hiên.
Bùi Thừa Quyết và Bùi Quan Sơn liếc nhau, Bùi Quan Sơn thong dong nói: "Ta đã nói chiêu này vô dụng mà?"
Bùi Thừa Quyết cảm thán: "Ta nào có ngờ. Cổ đông Đoàn Đoàn không có tiền nên keo kiệt, Trương gia công tử không phải là cổ đông Đoàn Đoàn sao cũng keo kiệt như vậy. Chậc chậc, Trương gia công tử trước kia tiêu tiền như nước, hiện tại xem ra không khác gì chúng ta."
Quá keo kiệt.
Trước kia ai nói Trương Tam công tử hào sảng? Hôm nay xem ra keo vắt cổ chày ra nước.
Nhưng bọn họ không biết, huynh đệ nhà họ Trương còn nghèo hơn bọn họ.
"Thì ra Bùi thế tử và Bùi nhị công tử muốn chúng ta mời khách, may mà chạy nhanh, bằng không lấy tiền đâu mà trả." Trương Nhị thở dài: "Đi ăn mì thôi."
Hai mắt Trương Tam nhìn xe đẩy của Đoàn Đoàn đi ngang trước mặt, nuốt một ngụm nước miếng.
Trên xe đẩy của Đoàn Đoàn chở rất nhiều bánh ngọt của Phúc Lộc Hiên, bây giờ hiển nhiên là thời gian đi giao điểm tâm, nhìn hấp dẫn đến mức hắn hiện tại còn muốn... chặn đường ăn cướp.
May mà kiềm được.
Trương Tam đưa tay sờ sờ cằm, nghĩ đến Bùi Quan Sơn và Bùi Thừa Quyết vừa rồi...
Tại sao bây giờ các thế gia công tử trong kinh thành càng ngày càng nghèo nhỉ?
Trước kia bọn họ ba ngày tụ tập nhỏ, năm ngày tụ tập lớn, nếu không phải vì thể diện, chỉ sợ lúc trả tiền còn giành nhau, ai cũng muốn làm chủ nhà mời khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-233.html.]
Sao bây giờ đều nghèo như vậy?
Tụ hội của thế gia công tử... hình như lâu rồi cũng không tổ chức, hắn ngay cả bánh ngọt miễn phí cũng không có mà ăn.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Quý tộc trong kinh thành sao có thể nghèo được? Rõ ràng tất cả mọi người đều có không ít sản nghiệp mà?
Hắn và nhị ca sở hữu Phúc Lộc Trang, nghèo.
Tứ đại thân vương có Phúc Lộc Hiên, cũng nghèo.
Thế gia công tử trong kinh thành có Đoàn Đoàn, vẫn nghèo!
Không phải đều làm ăn rất tốt sao? Tại sao sở hữu càng nhiều lại càng nghèo?
Trương Tam không hiểu!
Hắn mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng...
Trương Nhị: "Này, đệ đang nghĩ gì vậy?"
Trương Trường Ngôn lắc đầu: "Không có gì, đi ăn mì thôi."
Quên đi, không nghĩ nữa, hắn vẫn nên tiếp tục chờ hảo huynh đệ Dung Chiêu tháng sau chia hoa hồng cho hắn thì hơn!
Đến lúc đó hắn có thể giàu lại.....
Các công tử trong kinh đều nghèo, Dung Chiêu lúc này cũng gặp chút phiền toái.
Có người tới cửa làm mai.
Đương nhiên, thế gia công tử kinh thành không cần bà mối tới cửa, nếu hai bên nhìn nhau vừa mắt thì sẽ tiết lộ tin tức ra bên ngoài, nếu hai nhà đồng ý là có thể chính thức thành thân. Vị này thân phận rất cao, là mẫu thân của Lưu thục phi mẹ đẻ Tam hoàng tử Bùi Ngọc, Lưu gia là thế gia vang danh trong kinh thành, tới Hoàng thượng còn phải cho nhà bọn họ chút mặt mũi.
Lão vương phi mang theo vương phi tự mình tiếp kiến.
Đây là trao đổi giữa nữ quyến, Dung Vĩ ở thư phòng gấp đến độ đi vòng vòng.
Quay đầu lại thấy Dung Chiêu đang tự tay pha trà, ông lập tức đen mặt, u ám nói: "Lưu gia tới cửa, đây là tín hiệu Tam hoàng tử lôi kéo con, sao con còn bình tĩnh như vậy?"