MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Ngày đó dưới trời pháo hoa, Dung Chiêu làm cho vô số nữ lang trong kinh đỏ mặt, thiếu niên mộ ngải* chính là như thế.

*Thiếu niên mộ ngải/: ý chỉ thiếu niên yêu cái đẹp, cũng chỉ tình cảm thời niên thiếu.

Vốn đã có chút ái mộ, hôm nay cùng Dung Chiêu nói mấy câu này lại càng động tâm.

Lưu Uyển Quân biết Dung Chiêu khác với những nam tử khác.

Dung Chiêu: "..."

Cô nương này hiển nhiên nói lời thật lòng, chứ không phải là cố ý nói vì Lưu gia và Tam hoàng tử...

Mẹ nó, vậy thì vấn đề nghiêm trọng rồi đây!

Cô nương, ánh mắt cô không tốt lắm nha.

Dung Chiêu không ngờ đóa hoa đào đầu tiên của cô ở triều Đại Nhạn đến từ một nữ tử.

À không, trước đó còn có một đóa "hoa đào nát" háo sắc Ngũ hoàng tử.

Bị ba vị hoàng tử lôi kéo, kế hoạch làm giàu xuất hiện vấn đề cũng không làm Dung Chiêu đau đầu bằng bây giờ.

Rất đau đầu, thậm chí còn khó xử lý.

Lưu Uyển Quân nói xong, cầm mũ cúi người hành lễ,"Uyển Quân cáo lui."

Lưu Uyển Quân đương nhiên sẽ không ép buộc Dung Chiêu, nói xong lời mình muốn nói, dũng khí của nữ hài tử lúc này đã tiêu hao hết bèn rời đi, sau này Dung Chiêu lựa chọn như thế nào, Lưu Uyển Quân cũng sẽ không nói gì nữa.

"Chờ một chút." Lúc này Dung Chiêu gọi Lưu Uyển Quân lại.

Không thể để người ta đi như vậy được!

Dung gia và Lưu gia không có khả năng trở thành thông gia, Lưu Uyển Quân đã nói tới mức này, nếu trở về đợi được một đáp án không như ý, vậy không phải sẽ tự làm khó dễ chính mình sao?

Lưu Uyển Quân vui mừng quay đầu lại, ánh mắt mang theo chờ mong nhìn Dung Chiêu: "Dung thế tử..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-242.html.]

Dung Chiêu càng đau đầu. Trong đầu suy nghĩ rối ren, lúc này đầu óc nhanh chóng di chuyển, điên cuồng suy nghĩ biện pháp giải quyết.

Một lát sau, cô hít sâu một hơi, gõ gõ quạt xếp, mỉm cười nói: "Lưu tiểu thư, chỉ sợ cả đời Dung Chiêu cũng sẽ không thành thân."

Lưu Uyển Quân ngẩn ra.

Một lát sau, hốc mắt hoàn toàn đỏ lên,"Thế tử nếu muốn từ chối cứ nói thẳng là được, vì sao lại nói như thế?"

Dung Chiêu lắc đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Ta không lừa cô, con người vốn tự do, tùy tâm sở dục, chuyện có thể làm trên thế gian này quá nhiều, Dung Chiêu đã có mục tiêu, chuyện nam nữ không quan trọng bằng mục tiêu ta muốn làm."

Nụ cười trên khóe miệng cô càng sâu, mắt phượng cong cong: "Không ai có thể thập toàn thập mỹ, trong lòng có lý tưởng, chúng ta chỉ sống một lần, nên dốc hết toàn lực làm điều chúng ta muốn."

Cô cầm quạt xếp, hành lễ từ biệt: "A Chiêu trong lòng có lý tưởng, những thứ khác đều không quan trọng."

Lưu Uyển Quân nghỉ hoặc: "Ta không thể làm cùng ngài sao?"

Nếu cô gả cho Dung Chiêu làm thê tử, cho dù Dung Chiêu muốn làm gì cô đều sẽ ủng hộ, thậm chí dốc hết toàn lực đi trợ giúp.

Đó là trách nhiệm của một thê tử.

Dung Chiêu lắc đầu, ánh mắt ôn hòa: "Đây là lý tưởng của Dung Chiêu, không phải của Lưu tiểu thư."

Lưu Uyển Quân hoàn toàn ngơ ngẩn.

Dung Chiêu nhẹ giọng nói: "Nhân sinh chẳng qua ngắn ngủi mấy chục năm, nên làm một ít chuyện thật sự muốn làm, vứt bỏ thân phận đích nữ Lưu gia, biểu muội của Tam hoàng tử, vứt bỏ thân phận mẫu thân, thê tử, nữ nhỉ của người khác, Uyển Quân, cô muốn làm cái gì?"

Lần đầu tiên Dung Chiêu gọi cô là Uyển Quân, càng làm cho Lưu Uyển Quân sửng sốt.

Lưu Uyển Quân không có bởi vì xưng hô này mà thẹn thùng, ngược lại càng suy nghĩ sâu xa, ánh mắt trống rỗng.

Những lời này của Dung Chiêu đối với cô mà nói không khác gì cảnh tỉnh, là những lời cô chưa từng được nghe.

Lúc mới nghe chỉ muốn nói... Hoang đường.

Nhưng từng chữ vào tim, làm cho cô rất khó quên. mà thong dong, Dung Chiêu giống như lời cô vừa nói... Sinh ra đã tự do. Lưu Uyển Quân vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ. Trong nháy mắt này, thế giới luôn theo khuôn phép của cô giống như mở ra một cánh cửa mới, ngoài cửa là phong cảnh cùng sắc thái cô chưa từng thấy qua.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi