MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Tạ Hồng nhíu mày: "Đây là ý gì?"

Dung Chiêu chậm rãi lắc đầu.

Tạ Hồng lại hỏi: "Có cần thu vào khố phòng không?"

Dung Chiêu mím môi: "Không, để ở bên ngoài, ta muốn nghiên cứu một chút."

Bùi Khâm này rốt cuộc là có ý gì?

Người bình thường tặng lễ đều là tranh chữ đồ cổ, hoặc là vật phẩm hiếm lạ, ít có người lại tặng ngọc quan.

Cô mẫn cảm nhận ra được vấn đề bên trong, ngọc quan này chỉ sợ cũng không đơn giản như bề ngoài, nhất định còn có hàm nghĩa gì....

Ngũ hoàng tử đột nhiên đến lại vội vàng rời đi, nhưng để lại cho Dung Chiêu một bí ẩn.

Mà gặp mặt Dung Chiêu cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho Lưu gia nữ lang Lưu Uyển Quân.

Trên đường về phủ, tỉnh thần Lưu Uyển Quân có chút hoảng hốt.

Nha hoàn không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ cho là tiểu thư thương tâm, vì thế trong lòng mắng to Dung Chiêu một trận hả giận.

Trở lại Lưu phủ.

Lưu đại nhân cùng Lưu phu nhân chờ ở trong phủ, thấy nữ nhi trở về, Lưu phu nhân liền lạnh mặt hỏi: "Uyển Quân, nghe nói hôm nay con ra ngoài một mình? Đi đâu vậy?"

Lưu Uyển Quân hít sâu một hơi, vứt bỏ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, cung kính hành lễ, sau đó trả lời: "Gặp An Khánh Vương thế tử Dung Chiêu."

Chuyện này không có gì phải giấu diếm, Lưu phu nhân chờ ở đây chứng tỏ đã biết tin tức.

Bên cạnh Lưu Uyển Quân có rất nhiều người của Lưu phu nhân.

Lưu đại nhân nghe vậy, sờ sờ râu,"Thế nào? Dung Chiêu thay đổi chủ ý rồi sao?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-246.html.]

Nữ nhỉ này của hắn lớn lên xinh đẹp, cũng được bồi dưỡng rất tốt, thế gia công tử kinh thành gặp qua có ai không thích? Hôm nay Dung Chiêu gặp Lưu Uyển Quân, chỉ sợ sẽ thay đổi chủ ý.

Nếu như vậy, ngược lại là kết quả tốt nhất.

Thế nhưng Lru Liyển Ouân lai châm rãi lắc đầu "Dung thế tử chưa thav đổi chủ ý, Uyển Quân e là không thể d.a.o động được tâm tư của ngài ấy."

Lưu Viễn Phương lúc này liền trầm mặt, nhíu mày.

Hắn thậm chí mơ hồ có ý trách nữ nhi vô dụng.

Sắc mặt Lưu phu nhân càng ngày càng khó coi, bà ta vỗ bàn,"Ngay cả Uyển Quân cũng từ chối, chẳng lẽ hắn thật sự kiên quyết không muốn đứng về phía Tam điện hạ?"

Lưu Uyển Quân dừng một chút, nhẹ giọng nói: "Con thấy thế tử ánh mắt thanh minh, cũng không bất mãn với Tam hoàng tử, tựa hồ là... bởi vì sản nghiệp nên không muốn đầu nhập bất kỳ hoàng tử nào."

Dung Chiêu không nói như vậy, nhưng Lưu Uyển Quân biết phải trả lời phụ mẫu như thế nào.

Dung thế tử là người tốt, cô không hy vọng người nhà và Tam hoàng tử ghi hận đối phương.

Quả nhiên, Lưu Viễn Phương vẫn cau mày, lại lâm vào suy tư, Lưu mẫu cũng chậm rãi thu tay về.

Lưu Uyển Quân thấy vậy lại bổ sung một câu: "Về phần Uyển Quân... Có lẽ Dung thế tử trong lòng đã có người khác.".

So với lý do "ánh mắt không tốt""thân thể có bệnh" của Dung Chiêu "trong lòng có người khác" có thể duy trì hình tượng của hắn hơn.

Nghĩ đến hai lý do này của Dung Chiêu, trong mắt Lưu Uyển Quân mang theo chút ý cười.

Lưu phu nhân nhướng mày, cả giận nói,"Dung Chiêu chẳng qua chỉ là nhi tử của vương gia khác họ, lại học đòi buôn bán, chúng ta nguyện ý gả Uyển Quân cho hắn đã là vận may của hắn, hắn lại dám từ chối!"

"Mẫu thân!" Ý cười trong mắt Lưu Uyển Quân biến mất, không tán đồng nói: "Uyển Quân có ưu điểm của Uyển Quân, nhưng Dung thế tử cũng là thanh niên tài tuấn, là nhân vật khó gặp, sau này nhất định có thể có thành tựu lớn."

Nói đến đây, trong lòng Lưu Uyển Quân lại mơ hồ khó chịu.

Tựa hồ càng hiểu rõ Dung thế tử lại càng biết hắn là người tốt bao nhiêu, đặc biệt bao nhiêu, người có tư tưởng như hắn, thế gian còn có người sánh được sao?

Lưu phu nhân nhíu mày càng chặt, trừng mắt nhìn Lưu Uyển Quân, răn dạy nữ nhỉ: "Uyển Quân, Dung gia đã từ chối kết thông gia với nhà ta, con chớ hồ đồ, trượng phu tương lai của con là Bùi thế tử và Trương Tam công tử."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi