MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

"Người của chúng ta mưu đồ rất lâu cũng không lật đổ được Trịnh phi, An Khánh Vương thế tử hẳn là không có năng lực này." Người nọ trả lời.

Nam nhân: "Ta không phải nói Dung Chiêu làm, ta là nói chuyện này thật trùng hợp..."

Hắn dừng một chút, đột nhiên nói: "Ngươi cảm thấy Dung Chiêu thế nào?"

Người nọ cung kính đáp: "Rất có năng lực, ngắn ngủi mấy tháng đã làm cho tứ đại thân vương từ bỏ đối phó hắn, ngược lại trong sáng ngoài tối bảo vệ hắn, các công tử trẻ tuổi trong kinh vốn bất mãn Dung Chiêu, hôm nay lại đi theo hắn làm Đoàn Đoàn gì đó, hắn danh lợi song thu, làm kinh doanh lại được người người khen ngợi tán dương..."

Đây chính là bản lĩnh, có rất nhiều người nếu kinh doanh lập tức sẽ bị đàm tiếu bao vây.

Nhưng Dung Chiêu kinh doanh còn có người khen ngợi, không phải là bản lĩnh sao?

Sau khi phân tích tình huống xong, hắn nghiêm túc để nghị: "Tiểu nhân cảm thấy chúng ta nên mau chóng lôi kéo người này, mặc dù hắn cự tuyệt Ngũ hoàng tử, nhưng Ngũ hoàng tử vẫn khen ngợi hắn, hôm nay lại chủ động tới cửa, tiểu nhân sợ Dung Chiêu bị Ngũ hoàng tử lôi kéo, vậy thì không tốt."

"Nếu hắn thông minh, sẽ không đồng ý lời mời của bất kỳ ai."

Nam nhân nói xong, dừng một chút: "Ta luôn có cảm giác kỳ lạ, hẳn là trực giác, dường như... người này có chút nguy hiểm."

Trầm mặc rất lâu, hắn tựa hồ có quyết định, đột nhiên nói: "Ta đã sớm có kế hoạch, không cho phép bất kỳ biến số nào làm hỏng, Dung Chiêu khiến người ta bất an như vậy, chỉ bằng đổi cách khác xử lý đi."

Người đứng sững sờ, ngẩng đầu lên.

Nam nhân uống một hơi cạn sạch nước trong chén trà, sau đó buông chén xuống, bình tĩnh viết xuống một chữ sắc bén trên bàn đá....

Phúc Lộc Hiên vẫn đang tiếp tục mở rộng, tuy rằng không nhanh, nhưng tiến độ vẫn có.

Dù sao nếu không có tiến độ, vậy thì phải đưa cho tứ đại thân vương khoản tiền đầu tiên, Dung Chiêu tạm thời chưa thể chia tiền cho bọn hắn, chỉ có thể chậm rãi mở thêm chỉ nhánh. Dung Chiêu vẫn đích thân tới hiện trường để xác thực tất cả đều nằm trong kế hoạch.

Cho nên cô phải "đi công tác" mấy ngày, cũng may trong kinh không có chuyện gì, có thể cho cô thời gian ra ngoài một chuyến. Dung Vĩ và Lâm thị lo lắng, Dung Chiêu liền mang theo Tạ Hồng và Thạch Đầu cùng đi, Vô Danh đánh xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-248.html.]

Đường xá xa xôi, Dung Chiêu ngồi trong xe ngựa cảm thấy mệt mỏi, thỉnh thoảng cũng sẽ ra ngoài ngồi một chút.

"Còn bao xa nữa?" Cô hỏi Vô Danh.

Vô Danh: "..."

Hắn chậm rãi mở miệng: "Chúng ta mới đi được một ngày, khoái mã cũng cần ba ngày mới tới."

Đối với hắn mà nói, không phải vừa mới khởi hành sao?

Dung Chiêu lại bày ra vẻ mặt thống khổ.

Xe ngựa được cô cải tiến một chút, tốc độ nhanh hơn, thoải mái hơn, nhưng đó cũng chỉ là so với xe ngựa ở triều đại này, đối với Dung Chiêu mà nói vẫn rất gian khổ.

Đây vẫn chỉ là châu quận tương đối gần kinh thành, nếu ngày khác Phúc Lộc Hiên thật sự mở rộng toàn bộ triều Đại Nhạn, cô rất có thể đi công tác một lần là một hai tháng!

Toàn bộ thời gian đều ở trên đường.

Mỗi khi bị xóc khó chịu, Dung Chiêu liền nhịn không được nhớ tới máy bay và tàu cao tốc.

Không thì cho cô tàu hỏa cũng được...

Ngồi lâu trên xe ngựa mới biết bên trong có bao nhiêu khó chịu, nhất là bọn họ di chuyển tốc độ nhanh, xe ngựa xóc nẩy làm người muốn ói, càng đừng nói là ở trong xe đọc sách hoặc là ăn gì đó.

Căn bản không có khả năng, đều là nằm mơ!

Đường xá cổ đại rất tệ, nếu muốn về sau giao thông thoải mái thì không chỉ đơn giản cải tiến xe ngựa, còn phải sửa đường.

Dung Chiêu không phải không có biện pháp hướng dẫn các đạo sĩ tạo ra xi măng, nhưng vấn đề hiện tại là điều kiện kinh tế không cho phép a!

Cổ đại đất rộng người thưa, sửa đường phải tốn bao nhiêu tiền, người có chút thường thức đều biết là một con số trên trời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi