MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Nhưng đồng thời, trong đầu cô điên cuồng suy tư biện pháp phá cục, việc này nếu không xử lý ổn thỏa sẽ trở thành nguy cơ lớn nhất của An Khánh Vương phủ cho tới nay.

Vô Danh đi theo Dung Chiêu đã lâu, từ khi cô bộc lộ tài năng trong kinh thành, hắn vẫn luôn theo cô ra vào các địa phương khác nhau, theo cô từng bước một đi đến bây giờ.

Nhưng đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảm xúc đáng sợ như vậy trong mắt Dung Chiêu, lột đi lớp áo khoác cười nói dịu dàng kia, ánh mắt của cô như đao, tựa hồ muốn đem người nào thiên đao vạn quả.

Kết hợp với cuộc đối thoại trước đó...

Người đó chính là Bùi Khâm.

Vô Danh có chút nghi hoặc, hắn luôn rất thông minh, nhưng lúc này cũng không thể hiểu được cảm xúc của Dung Chiêu, thanh âm hắn mang theo thăm dò: "Ngươi đang tức giận?"

Thật ra rất dễ liên tưởng, hắn nhắc tới Bùi Khâm "mưu đồ gây rối", Dung Chiêu liền phản ứng như vậy, hơn phân nửa là tức giận.

Dung Chiêu hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu, thuận miệng nói: "Đúng vậy, tức giận, ta là nam nhi, hắn có mưu đồ bất chính với ta, làm sao có thể không tức giận?"

Vô Danh nghe vậy, không hiểu sao nửa vui nửa buồn, trong lòng có chút khó chịu.

Cũng đúng, bất kỳ nam tử nào cũng sẽ không muốn nam tử khác thích mình, đó là sỉ nhục đi?

Hắn không để ý tới khó chịu trong lòng, lại nói: "Cho nên, lần này sát thủ có thể là bất kỳ người nào trong ba vị hoàng tử?"

Ánh mắt Dung Chiêu sâu không thấy đáy: "Không quan trọng, ta chỉ cần biết ba vị hoàng tử đều có sát cơ với ta là được."

Vô Danh trầm mặc một lát, không nói gì.

Dung Chiêu chậm rãi thở ra một hơi, đem buồn bực trong n.g.ự.c phun ra, thanh âm nhẹ nhàng: "Không đi Hoài Châu, về kinh thành, ta có chuyện quan trọng phải làm."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-259.html.]

Vô Danh vẻ mặt kinh ngạc.

Đôi môi tái nhợt của Dung Chiêu khẽ mở: "Ta muốn trở về gặp ba vị hoàng tử." Tam hoàng tử vừa mới lôi kéo cô thất bại, đang là lúc không hài lòng với cô. Ngũ hoàng tử nhìn thấu thân phận của cô, tương đương với trong tay nắm tính mạng cửu tộc An Khánh Vương. Nhị hoàng tử gần như không có tiếp xúc, nhưng rất có khả năng là người phái ra sát thủ.

Ba vị hoàng tử bây giờ đều là cửa ải khó khăn của cô.

Mà cô là nhỉ tử của vương gia khác họ, địa vị thấp hơn bọn họ, trời sinh chịu sự quản chế của người khác.

Cho nên chuyện chỉ nhánh cũng không phải việc cấp bách, trước mắt cô phải trở về gặp bọn họ.

Vô Danh càng thêm kinh ngạc, đôi mắt xinh đẹp trong đêm tối chuyên chú nhìn chằm chằm Dung Chiêu, ngọn lửa trong mắt nhảy múa, mang theo nghỉ hoặc,"Ngươi muốn làm gì? Chất vấn bọn họ?"

"Không." Dung Chiêu chậm rãi mở miệng: "Ta muốn hợp tác với bọn họ."

Vô Danh: "Tại sao? Trong bọn họ có người muốn g.i.ế.c ngươi."

Dung Chiêu nhìn về phía khuôn mặt xinh đẹp kia.

Trong lúc đánh nhau, mái tóc tán loạn trước trán Vô Danh đã sớm không che được dung nhan của hắn, một khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tỉnh xảo đẹp mắt hoàn toàn bại lộ, lúc này cau mày cũng không ảnh hưởng đến vẻ tuấn tú này.

Dung Chiêu nhìn mắt hắn, trong mắt phượng tràn đầy thâm trầm, giọng cô khàn khàn: "Vô Danh, ta bây giờ địa vị không bằng bọn họ, lại không thể bắt kẻ ở sau lưng phái sát thủ ra g.i.ế.c cho xong việc, quyền sinh sát thậm chí đều ở trong tay người của Bùi gia, ta cố chấp làm gì?"

"Đây chính là giai cấp, Bùi gia là hoàng tộc, là người khống chế thiên hạ, ta một ngày không thể phá vỡ giai cấp thì một ngày cũng không thể đối chọi trực tiếp cùng kẻ sau lưng."

Cô mấp máy đôi môi khô nứt, tiếp tục: "Cho nên vì sao không thể hợp tác? Nếu không thể đối phó bọn họ, vậy phải làm cho bọn họ không thể đối phó ta. Ta không cần biết là ai g.i.ế.c ta, việc ta muốn làm chính là... làm cho bọn họ không bao giờ dám g.i.ế.c ta nữa."



Nhất định phải tìm ra hung thủ sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi