Gió lạnh gào thét, tuyết càng lúc càng lớn, bông tuyết rơi ào ào.
Khoảng cách đó thật ra không dài, nhưng Vô Danh lại cảm thấy mình tựa hồ không nhìn thấy hừng đông, hốc mắt đỏ bừng dần ướt nhòe, tuyệt vọng đang lan tràn.
Một đêm này kỳ thật không qua bao lâu, lại dài đằng đẵng như trải qua cả mùa đông giá rét.
Sức mạnh và nhiệt độ trên lưng giúp hắn duy trì từng bước một.
Trên mặt tuyết mênh mông, hai thiếu niên chưa tới hai mươi tuổi đang cùng tử thần tranh giành mạng sống, một người muốn sống, một người muốn người còn lại sống, m.á.u nhuộm đỏ mặt đất.
Cuối cùng là hai con người đáng thương, cùng với hai bả vai gánh vác vô số gánh nặng....
Vô Danh không biết đạp gió lạnh cùng tuyết đi bao lâu, khi đi đến trên đường cái, nhìn thấy xe ngựa ngã trên mặt đất, hắn chỉ cảm thấy chân tựa hồ đều mềm nhữn, cơ hồ đứng không vững.
Nhưng trên thực tế lại là hắn mặt tái nhợt gia tốc cước bộ, rất nhanh đã đi đến bên cạnh xe ngựa.
Thạch Đầu ngã cách đó không xa, không biết sống chết.
Vô Danh cũng không nhìn Thạch Đầu, hắn lúc này đang dựa vào khí lực chống đỡ, mà khí lực kia chính là... cứu Dung Chiêu.
Xe ngựa lật nghiêng, Vô Danh vẫn thả Dung Chiêu vào trong, lại bắt đầu tìm kiếm các bình thuốc cất giấu dưới bàn.
Bên trên có dán tên, Vô Danh đút hai loại thuốc cho Dung Chiêu, lập tức xé một ít quần áo sạch sẽ, lấy một bình nhỏ khác ra đổ lên miếng vải trên tay.
Đây là rượu mạnh tỉnh khiết của An Khánh Vương phủ, có thể cứu mạng.
Vô Danh vừa lau trán Dung Chiêu, vừa đốt sổ lửa và nến trong ngăn kéo dựng bên cạnh.
Lại cho Dung Chiêu uống vài ngụm nước sạch.
Ý thức cầu sinh của Dung Chiêu rất mạnh, cho dù sốt cao vẫn vô cùng phối hợp nuốt xuống.
Vô Danh lau người cho Dung Chiêu, nhưng Dung Chiêu vẫn sốt cao không giảm thậm chí một đường từ trên rừng đi ra ngoài nhiệt độ càng lúc càng cao.
Hô hấp của hắn trở nên dồn dập, mặt càng ngày càng tái nhợt, trán toát mồ hôi lạnh, nhẹ giọng gọi: "Dung Chiêu..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-261.html.]
Dung Chiêu không có chút phản ứng nào.
Vô Danh ngày càng lo lắng, nghĩ một lúc bèn cắn răng, một bên đem rượu mạnh tiếp tục đổ trên vải, một bên cởi bỏ quần áo của cô.
Cổ áo vừa mới mở ra, khuôn n.g.ự.c nữ tử lập tức xuất hiện.
Vô Danh lập tức như bị sét đánh, giật mình đứng tại chỗ.
Tất cả hoài nghi đều chỉ cần một mồi lửa sẽ lập tức cháy lên.
Tựa như Dung Chiêu lập tức phân tích ra tất cả sự khác thường của Ngũ hoàng tử, Vô Danh trong nháy mắt cũng phân tích ra tất cả sự khác thường của Dung Chiêu.
Trách không được thế tử An Khánh Vương phủ mười bảy năm không ra khỏi cửa.
Trách không được cô sốt ruột như vậy.
Trách không được bên cạnh cô ít người như vậy.
An Khánh Vương thế tử hóa ra là nữ tử!
Nữ cải nam trang, nữ tử một tay thành lập Phúc Lộc Trang, Phúc Lộc Hiên cùng Đoàn Đoàn, đặt tứ đại thân vương và thanh niên tài tuấn trong kinh trên tay chơi đùa!
Móng tay Vô Danh găm vào lòng bàn tay chảy máu, lúc này mới tỉnh táo lại, không kịp nghĩ nhiều, việc quan trọng nhất hiện tại chính là cứu sống Dung Chiêu.
"Xin lỗi, mạo muội rồi..."
Vô Danh bịt mắt, cũng không cởi áo lót của cô, nhanh chóng lấy rượu mạnh lau qua một ít bộ vị, lại nhanh chóng cho cô mặc quần áo tử tế, hít sâu một hơi, lúc này mới cởi bỏ vải che mắt.
Hắn chăm chú nhìn Dung Chiêu, gắt gao chú ý tình huống của cô, đôi mắt sâu không thấy đáy.
Một lát sau, rượu mạnh tựa hồ hữu hiệu, nhiệt độ của Dung Chiêu không tăng lên nữa, ngược lại có chút giảm xuống.
Hắn lại nhanh chóng cho cô uống nước lần thứ hai, thấy lông mày đang nhíu chặt của cô buông lỏng một chút, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: "Ai đều là đàn ông với ngươi chứ..."
Ngẫm lại lúc trước Dung Chiêu thản nhiên nói "đều là đàn ông", Vô Danh ruốt cuộc cô nghĩ gì mà thản nhiên nói ra những lời kia?