Tạ Hồng mang theo người canh giữ ngoài cửa phòng Dung Chiêu, cũng canh giữ suốt một đêm.
Những người đó tựa hồ hoàn toàn không để ý bọn họ, không nhìn bọn họ, cũng chưa từng cùng bọn họ nói một câu.
"Làm sao bây giờ?" Người trạm dịch cẩn thận hỏi.
Đám người kia quá nhiều, bên ngoài còn có người, nếu như đánh nhau chỉ sợ không tốt.
Tạ Hồng trầm mặc một lát, lắc đầu: "Mặc kệ."
Lão lúc này nếu như còn nhìn không ra thân phận Vô Danh có dị thường, vậy thật sự là đầu óc hồ đồ!
Ngẫm lại thân thủ của Vô Danh, lại nhìn đám người này.
Chỉ sợ không phải là người lương thiện gì....
Khi Dung Chiêu tỉnh lại thì trời đã sáng.
Miệng khô lưỡi khô, vết thương trên người cũng đang ẩn ẩn đau, giọng của cô khàn khàn: "Nước..."
Lời vừa dứt liền nghe được tiếng kinh hỉ của Tạ Hồng: "Thế tử, người rốt cục tỉnh rồi!"
Lão lập tức bước nhanh tới rót cho cô ly nước, chuẩn bị đút cho cô.
Dung Chiêu chống đỡ ngồi dậy, lúc này mới cảm thấy cả người đều đau đớn, cô chịu đựng cơn đau, nhận lấy nước,"ùng ục ùng ục" đem nước uống sạch sẽ.
Đưa cái chén cho Tạ Hồng, hắng giọng hỏi: "Vô Danh và Thạch Đầu đâu?"
Tạ Hồng: "Thạch Đầu giữ được mạng, chỉ cần hai ngày nay không sốt cao sẽ không có chuyện gì, Vô Danh..."
Dừng một chút, lão hạ giọng: "Vô Danh hẳn cũng vô sự."
Dung Chiêu nhướng mày.
Cái gì là hẳn?
Tạ Hồng nhanh chóng giải thích chuyện xảy ra đêm qua, bao gồm cả đám người kia, cùng với động tĩnh bên cạnh.
Thanh âm lão hạ thấp: "... Đám người kia đều đang ăn lương khô, còn có người ngủ ở cửa phòng Vô Danh, Vô Danh hẳn là không có việc gì." Hôm nay có thể ăn có thể ngủ, Vô Danh hẳn là không có lo lắng tính mạng, nếu không làm sao có thể bình tĩnh như vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-264.html.]
Cho dù người đã chết, cũng nên mang đi.
Dung Chiêu thở phào nhẹ nhõm, gật gật đầu, dặn dò: "Cho người đưa chút đồ ăn qua cho bọn họ, bọn họ cần gì, trạm dịch có thể phối hợp thì phối hợp, lấy ấn thế tử của ta đi."
Tạ Hồng chần chờ một lát mới nói: "Thế tử, lai lịch Vô Danh không rõ, đám người này..."
Dung Chiêu giơ tay ngăn cản, thanh âm bình tĩnh: "Không cần quan tâm, cũng không cần hỏi thăm, phong tỏa sân này lại, trạm dịch phía trước có người chạy tới cũng không cho vào."
Tạ Hồng ngẩn ra, rốt cuộc vẫn gật đầu: "Vâng."
Dung Chiêu tỉnh rồi, lão cũng vững tâm hơn.
Tuy không biết vì sao Dung Chiêu không hỏi nhiều chuyện của Vô Danh, nhưng lão cũng không nhắc lại.
Như là nghĩ đến cái gì, lão lại vội vàng nói: "Thế tử, Vô Danh đã biết thân phận của người!"
Đây chính là đại sự, hơn nữa đã bỏ qua cơ hội diệt khẩu.
Dung Chiêu hơi dừng lại.
Tối hôm qua cô sốt cao hôn mê, nhưng mơ hồ có thể cảm giác được, có một đôi tay không ngừng thăm dò nhiệt độ của cô, có người đem cô cõng ở trên lưng, thấp thỏm cùng cô nói chuyện.
Tình huống tối hôm qua rất khó giữ bí mật.
Tạ Hồng lo lắng nói: "Vô Danh coi như trung thành, vốn có thể để cho hắn ký khế ước bán thân, nắm thóp hắn, nhưng bây giờ xem ra..."
Lão lần nữa nhìn về phía Dung Chiêu, dùng ánh mắt ý bảo có nên chờ người Hoài Châu đến hay không, bắt hết đám người ở phòng bên cạnh, tránh để lộ tin tức.
Nhưng Dung Chiêu lắc đầu: "Việc này ngươi không cần lo, trong lòng ta biết rõ."
Tạ Hồng há miệng, không nói gì, nhưng ánh mắt càng thêm lo lắng....
Tối hôm qua lúc tới đây, Vô Danh và Tạ Hồng không để cho người ta nhìn thấy bộ dáng Dung Chiêu, đại phu kia xử lý vết thương cho Thạch Đầu, sau khi sắc thuốc xong, Tạ Hồng cầm tiền đuổi người đi.
Trời chưa sáng, đại phu đã cầm tiền về thôn của mình, cả người thả Lúc hắn đi cũng không rõ thế tử có bộ dáng gì.
Buổi chiều hôm đó.
Dung Chiêu thay quần áo sạch sẽ, buộc tóc, lại một thân nam trang đi ra.