MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Nếu kẻ đứng sau màn là Nhị hoàng tử, như vậy, Nhị hoàng tử muốn g.i.ế.c Dung Chiêu, Tam hoàng tử vô cùng chán ghét Dung Chiêu, Ngũ hoàng tử có thể nhìn ra thân phận Dung Chiêu... Cục diện này, Dung Vĩ chỉ ngẫm thôi đã cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Dung Chiêu: "Phụ thân, người yên tâm."

Dung Vĩ: "..."

Ta một chút cũng không yên tâm!!

Nghĩ đến Dung Chiêu thiếu chút nữa mất mạng, hiện tại lại muốn cùng ba hoàng tử làm ăn, cả người ông đều không khỏe, cũng thật sự không thể hiểu được vì sao lá gan của cô lớn như vậy!

Thế nhưng, người muốn g.i.ế.c Dung Chiêu có thể là hoàng tử, Dung Vĩ thật sự không có biện pháp nào.

Ông cắn chặt răng, hung tợn nói: "Về sau con xuất môn đều phải mang theo hộ vệ cho ta, tạm thời cũng không cần đi xa, để ta xem hung thủ có dám ở trong kinh g.i.ế.c con hay không!"

Dung Chiêu nghe vậy, đồng ý gật đầu: "Đây chính là cái con muốn nói, phụ thân trước kia là người trong quân, giúp con tìm một đội hộ vệ toàn là cao thủ một đánh mười có được không?"

Dung Vĩ gật đầu: "Ừ, bao nhiêu người? Mười người?"

Dung Chiêu: "Một trăm."

Dung Vĩ: "222?"...

Hai người từ thư phòng đi ra ngoài, Lâm thị mang theo người chuẩn bị đồ đạc.

Vì thế, Dung Chiêu hết nhảy qua chậu than lại đến tắm rửa, sau đó lại chải tóc, cuối cùng cũng được ăn một bữa cơm tối phong phú trong tiếng càm ràm của vương phi.

Sau khi ăn xong, lão vương phi trở về phòng niệm kinh.

Lâm thị chuẩn bị nói chuyện với Dung Chiêu, trắc phi liền đứng lên tùy ý hành lễ, cáo lui.

Lâm thị có chút bất mãn với Bạch thị.

Mà lúc này, Dung Chiêu đột nhiên gọi Bạch thị lại: "Nghe nói trắc phi mấy ngày nay có chút lo lắng cho A Chiêu?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-270.html.]

Bạch thị sửng sốt. Bà rất lo lắng, nhưng không phải lo lắng cho Dung Chiêu, mà là lo lắng bí mật của Dung Chiêu bại lộ, An Khánh Vương phủ bị trị tội, còn liên lụy hai nữ nhi đã gả ra ngoài, cho nên cả ngày lo âu.

Nhưng...

Bà chắc chắn không thể nói như vậy.

Vì thế, trắc phi giật giật khóe miệng: "Thế tử thật là, ngài là An Khánh Vương phủ thế tử, ta thân là trưởng bối, đương nhiên là lo lắng rồi..."

Dung Vĩ và Lâm thị lúc này nhíu mày.

Lời này của trắc phi có chút không quá khách khí, Dung Vĩ đang muốn quát lớn.

Dung Chiêu đứng dậy tiến lên vài bước, vẻ mặt cảm động: "Không ngờ trắc phi lại quan tâm A Chiêu như thế, thật là làm cho A Chiêu cảm động, trắc phi quả nhiên thấu hiểu đại nghĩa."

Bạch thị: "... 2"

Lời này có gì đó không đúng?

Bà mạnh mẽ lui về sau một bước, ánh mắt phòng bị: "Thế tử chẳng lẽ lại muốn ta giúp chép tờ rơi quảng cáo gì đó sao?"

Lần trước bà đã nói tuyệt đối sẽ không bị Dung Chiêu lừa nữa!!

Dung Chiêu lắc đầu, kinh ngạc nói: "Bây giờ tờ rơi quảng cáo đều được in dập, lần trước là ta không có kinh nghiệm, bây giờ đã có biện pháp giải quyết, làm sao có thể làm phiền trắc phi nữa?"

Phòng bị trên mặt Bạch thị thoáng rút đi, nghỉ ngờ hỏi: "Vậy ngài muốn ta làm gì?"

Dung Chiêu ngượng ngùng cười nói: "Chữ trắc phi rất đẹp, lần trước phát tờ tuyên truyền đã có không ít người tìm ta hỏi thăm là ai viết, nghe nói là trắc phi của phủ chúng ta, trong kinh vô số người đều khen ngợi trắc phi."

Bạch thị nghe vậy, phòng bị trên mặt càng ít đi, khóe miệng không kiểm được giương lên, giọng nói cũng có chút bay bổng"À... Như vậy sao?"

Dung Chiêu đột nhiên chuyển lời: "Chẳng qua vẫn có người không hiểu chuyện, lại nói chữ viết trắc phi rất đẹp, nhưng nội dung không được nhã nhặn, e là tài năng văn chương chỉ bình thường."

Bạch thị lập tức trừng mắt, cả người đều không vui,"Ta chỉ phụ trách sao chép, những nội dung kia cũng không phải ta viết, mắc mớ gì tới ta?"

Thân là tài nữ xuất thân từ thư hương thế gia, làm sao có thể cho người khác chửi bới bút mực của mình? Bạch thị không vui, gấp đến độ hận không thể tiến lên kéo Dung Chiêu lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi