MẮC NỢ TRĂM TRIỆU VĂN VÕ BÁ QUAN CẦU XIN TA ĐỪNG CHẾT

Thịt nướng hương vị không tệ, nhưng không đáng để các hoàng tử đầu tư.

Trong tứ đại thân vương, có ba vị thân vương là thế lực của bọn họ, cần gì phải đầu tư vào việc ăn uống?

Bùi Khâm lên tiếng giúp Dung Chiêu: "Nếu ngươi không muốn thì thôi, ta nguyện ý, A Chiêu rất có thủ đoạn làm ăn, Phúc Lộc Hiên ngày tiến đấu kim, làm thịt nướng tất nhiên cũng thành công."

Bùi Ngọc phản bác: "Chung quy chỉ là làm ăn nhỏ."

Bọn họ là hoàng tử, cần gì phải làm những chuyện này?

Tuy rằng Dung Chiêu muốn có tiển, nhưng cũng không cần thiết cùng hai hoàng tử khác hợp tác làm thịt nướng chứ?

Đương nhiên, nếu lặng lẽ hợp tác với một người trong số bọn họ, có thể mang đến cho bọn họ khoản tiền lớn, bọn họ sẽ không từ chối, nhưng ba người gióng trống khua chiêng cùng nhau làm ăn, bọn họ không muốn.

Bùi Khâm: "Phúc Lộc Hiên là làm ăn nhỏ sao? Đoàn Đoàn là làm ăn nhỏ sao?"

Bùi Ngọc: "Ta mặc kệ ngươi, ngươi muốn đầu tư thì đầu tư đi, ta không muốn."

Bùi Khâm: "Không ai ép ngươi, ta sẽ ủng hộ A Chiêu."

Hai người lại cãi nhau.

Bùi Tranh không nói gì, nhưng vẻ mặt lãnh đạm, hiển nhiên cũng không có hứng thú.

Cái gọi là thịt nướng, cho dù mở cửa hàng cũng sẽ không có động tĩnh lớn như Phúc Lộc Hiên.

Cho dù là Phúc Lộc Hiên cũng không đến mức khiến cho ba vị hoàng tử buông xuống hiềm khích cùng nhau hợp tác, càng đừng nói là buôn bán thịt nướng.

Vì cái này gọi ba vị hoàng tử đến đây.

Dung Chiêu quả thật mặt mũi lớn.

Bùi Tranh đánh giá là thế, nhưng thịt nướng mùi vị không tệ, hắn còn chưa rời đi, vẫn bình tĩnh ngồi ăn uống, thời tiết này vây quanh bếp than uống rượu ăn thịt nướng, thật sự không tệ.

Bùi Tranh nhàn nhã ăn, Bùi Ngọc cũng không có ý định rời đi. Vừa ăn thịt nướng vừa uống rượu, vứt bỏ lễ nghĩa và hình tượng, cả người đều thoải mái vui vẻ.

Lúc này mà có thể xem kịch hay xem sách thì càng tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-276.html.]

Dung Chiêu lại ăn thêm hai xâu thịt nướng nữa, đặt que trúc xuống, dùng khăn tay bên cạnh lau tay, đột nhiên lộ ra nụ cười: "Ta đã nói rồi, đây là sản phẩm mới của Phúc Lộc Hiên, sao lại là hợp tác làm ăn với ba vị hoàng tử được?"

Ba người đồng thời ngẩn ra.

Làm hoành tráng như vậy, bày ra một màn này, thế mà không phải muốn làm thịt nướng, còn chưa đi vào chủ đề?

Trong lúc bọn họ ngây người, Dung Chiêu chậm rãi rút một tờ giấy từ trong tay áo mở ra, tờ giấy này rất lớn.

Mà lúc này, bên trên chỉ chít toàn chữ là chữ.

"Đây là vật gì?" Bùi Tranh nhíu mày.

Dung Chiêu đưa cho hắn, dịu dàng cười nói: "Đây là báo, đây là việc ta muốn hợp tác với ba vị điện hạ, mời xem qua trước."

Bùi Tranh nuốt thịt nướng, vứt bỏ que trúc, lau tay, tiếp nhận cái gọi là báo, bắt đầu đọc.

Chữ viết dày đặc nhìn lâu vốn sẽ đau đầu, nhưng bên trên được phân ra từng khu vực, chữ viết ngay ngắn rõ ràng.

Góc trên bên trái tờ báo có bốn chữ thật to...

Nhật Báo Kinh Thành.

Bốn chữ này lớn hơn cũng rõ hơn tất cả các chữ còn lại, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy, mà bên cạnh hàng chữ này là một dãy chữ nhỏ: Ngày mười hai, tháng mười, năm Vĩnh Minh thứ hai mươi lăm.

Sau đó là nội dung của các mảng.

Bùi Tranh nhìn chính diện, Bùi Ngọc cúi người nhìn theo hắn, mà Bùi Khâm chỉ có thể nhìn mặt còn lại, hắn nghiêng đầu nhìn xem bên trên viết cái gì.

Phông chữ nội dung các mảng giống nhau như đúc.

Nhưng kích thước tiêu đề không đồng nhất, một số nội dung thu hút sự chú ý thì phông chữ sẽ lớn hơn một chút, có cái thì phông chữ nhỏ hơn.

Bùi Ngọc liếc mắt nhìn, chú ý tới một hàng chữ, lúc này kinh hô: "Phúc Lộc Hiên nộp thuế hơn vạn lượng bạc trắng!"

Biết Phúc Lộc Hiên có tiền, nhưng không nghĩ tới chỉ riêng thuế triều Phía dưới có nội dung chỉ tiết, hắn theo bản năng đem đầu kề sát, gần như dán vào Nhị hoàng tử nhìn.

Nhìn thoáng qua, rất nhanh liền hiểu được, hóa ra là tất cả Phúc Lộc Hiên đã khai trương cùng nhau nộp thuế, số lượng phí hội viên vốn đã khổng lồ, thuế đương nhiên càng cao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi