Bạch thị còn cố ý nhắm mắt lại.
Dung Chiêu làm sao không biết trò này của Bạch thị, coi như không thấy.
Cô đứng lên, hành lễ, cười nói: "Đầu tiên cảm tạ trắc phi đã giúp ta một đại ân, giải được nỗi lo tính mạng của ta, cũng khiến ba vị hoàng tử đồng ý cùng ta hợp tác, công lao của trắc phi rất lớn."
Ánh mắt Bạch thị lập tức mở to, khóe miệng không kiềm chế được giương lên: "Nào có nào có, là việc ta phải làm."
Bà mở to hai mắt mới kịp phản ứng, lập tức híp lại, ý định tiếp tục giả bộ buồn ngủ.
Dung Chiêu lại nói tiếp: "Mặt khác, chúc mừng trắc phi."
Bạch thị: "2222"
Bạch thị đang híp mắt đột nhiên trừng lớn, kinh ngạc nói: "Chúc mừng ta cái gì?"
Dung Chiêu vẻ mặt vui sướng: "Ba vị hoàng tử kinh diễm bởi bút lực của trắc phi, nhất trí tỏ vẻ muốn mời trắc phi làm chủ biên Nhật Báo Kinh Thành, phụ trách biên soạn nhật báo."
Bạch thị: "!tI"
Đợi đã.
Bà có chút không theo kịp.
Chủ biên là gì?
Bà dựa theo trực giác nhíu mày, nghỉ ngờ hỏi: "Thế tử chẳng lẽ là muốn lừa ta làm việc?"
Dung Chiêu kinh ngạc: "Sao ta lại lừa gạt trắc phi?"
Cô vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Trắc phi, đây chính là chủ biên của tòa soạn báo, không chỉ tiền lương phong hậu, còn là đối tượng được mọi người kính nể và lấy lòng aI"
Bạch thị nghe đến choáng váng.
Dung Chiêu kéo trắc phi ngồi xuống, phân tích cho bà: "Chủ biên là nhân vật quan trọng nắm trong tay nội dung nhật báo, chọn bài viết của ai, cho ai bao nhiêu tiền nhuận bút, đều do chủ biên quyết định."
"Đến lúc đó, tất cả những người muốn đăng bài khắp thiên hạ đều sẽ viết bản thảo gửi cho chủ biên, quyền quyết định cuối cùng là của chủ biên, chủ biên là người phụ trách cao nhất, người khắp thiên hạ đều đặt hy vọng vào chủ biên, làm sao có thể không lấy lòng chủ biên?"
"Cho dù là quan to hiển quý, muốn được đăng nội dung tốt cũng phải có quan hệ tốt với chủ biên."
"Trắc phi nói xem, chủ biên này có quan trọng không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-295.html.]
Dung Chiêu nói xong, nghiêm túc nhìn Bạch thị.
Lời này của cô đại khái cũng không có vấn đề.
Nhưng mà, có chút nói khéo nói tránh.
Dù sao, một tòa soạn báo muốn phát triển, không có khả năng chỉ đưa tin tốt, mà đưa tin không tốt, chủ biên có thể sẽ phải chịu trách nhiệm.
Có người sẽ muốn tạo quan hệ tốt với chủ biên, cũng có người sẽ... chửi ầm lên.
Đương nhiên, nếu Bạch thị làm chủ biên, Dung Chiêu đương nhiên sẽ chống đỡ cho Bạch thị, nhưng việc này hiện tại không bàn đến.
Bạch thị nghe vậy, theo bản năng gật gật đầu.
Dựa theo Dung Chiêu nói, tựa hồ... quả thật rất quan trọng?
Nghĩ đến việc khống chế tiền nhuận bút của người trong thiên hạ...
Nghĩ đến việc nổi tiếng khắp thiên hạ...
Nghĩ đến việc quan to quý nhân lấy lòng một trắc phi là mình...
Toi rồi!
Bạch thị động tâm!
Dung Chiêu đúng lúc cất cao giọng: "Vị trí quan trọng như vậy, ba vị hoàng tử đều muốn cướp, ta vốn cảm thấy An Khánh Vương phủ chúng ta khẳng định không có cơ hội, tuyệt đối không nghĩ tới..."
Bạch thị trừng to mắt, truy hỏi: "Không nghĩ tới cái gì?"
Dung Chiêu: "Không nghĩ tới bọn họ đồng thời nhìn trúng bút lực của trắc phi, cảm thấy chỉ có trắc phi mới có thể đảm nhiệm vị trí này!"
Bạch thị: "...!!"
Khóe miệng Bạch thị không kiểm chế được, mặt mày cong cong: "Ai nha, bình thường thôi."
Dung Chiêu buông tay: "Cho nên, trắc phi nguyện ý đảm nhiệm chức chủ biên sao?"
Bạch thị theo bản năng muốn đáp ứng, nhưng đến cùng vẫn khắc chế một chút, chần chờ nói: "Nhưng ta là An Khánh Vương phủ trắc phi, cũng là Dung Chiêu thản nhiên nói: "Vậy thì sao?"
Cô hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ trắc phi cảm thấy bút lực và năng lực giám định thưởng thức của mình kém hơn những nam tử kia sao? Trắc phi từ nhỏ tỉnh thông thi thư, đọc nhiều sách vở, có cả một tàng thư viện, thực lực nhường này vì sao phải giấu ở trong hậu trạch?"
Bạch thị càng động tâm, thậm chí cảm thấy đầu cũng bắt đầu nóng lên.