Bùi Tranh: "Có thể."
Bùi Ngọc: "Có gì không được."
Dù sao Dung Chiêu thực tế là người của mình.
Huống hồ, bọn họ cũng không muốn hai người khác can thiệp vào tòa soạn báo.
Tòa soạn báo quan trọng cũng không phải là kiếm bao nhiêu tiền, chỉ cần quyền lên tiếng ở trong tay mình, cổ phần bao nhiêu cũng không mấy quan trọng.
Tòa soạn báo dưới sự "khiêm nhượng" của ba người, rất nhanh đạt thành hợp tác, một người bỏ vốn năm ngàn lượng, Dung Chiêu chiếm nhiều cổ phần nhất, 34, những người khác mỗi người 22.
Dung Chiêu tâm tình rất tốt, cười nói dịu dàng cùng bọn họ ký tên đóng dấu, sau đó mỗi người giữ một phần giấy nợ cổ phần.
"Nào nào, ăn thịt sao có thể không uống rượu? Cạn ly." Dung Chiêu giơ ly lên.
Ba người khác cũng giơ ly lên, nhẹ nhàng chạm với cô.
Cùng một chỗ, cùng một thứ, nhưng thái độ hoàn toàn không giống nhau, mọi người đều rất hài lòng....
Ngày đó sau khi tan cuộc.
Dung Chiêu chuẩn bị hồi phủ làm công tác chuẩn bị khai trương tòa soạn báo, vừa mới cùng ba vị hoàng tử ngoại trừ bàn chuyện phân phối cổ phần ra, còn bàn với bọn họ chuyện tòa soạn báo.
Ba người nhìn như cực kỳ ủng hộ, kỳ thật cũng không tích cực chủ động.
Điều này có thể lý giải, bọn họ ủng hộ là bởi vì cảm thấy Dung Chiêu là người của mình, làm tòa soạn báo đối với mình cũng có lợi, thế nhưng rốt cuộc vẫn có điều kiêng ky, không có khả năng hoàn toàn ngã về phía bọn họ.
Phải hợp tác với hai huynh đệ đáng ghét khác, chung quy có chút bài xích.
Hơn nữa, ba vị hoàng tử hợp tác mở tòa soạn báo, việc này có thể khiến Vĩnh Minh Đế mất hứng.
Cũng bởi vì "hợp tác" sẽ khiến cho đảng phái của bọn họ trong lòng bất an. làm cho thế cục có thể phát sinh chút biến hóa khá nắm bắt. Vì vậy, bọn họ không tích cực.
Dung Chiêu khẽ nhíu mày.
Tạ Hồng có chút nghi hoặc: "Bọn họ nếu đã thể hiện ủng hộ, chúng ta có thể làm được rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mac-no-tram-trieu-luong-bac-ca-trieu-dinh-van-xin-ta-dung-chet/chuong-298.html.]
Dung Chiêu lắc đầu: "Mở tòa soạn chưa bao giờ là việc phiển phức, phiền phức là chuyện sau đó của tòa soạn, một khi bắt đầu đưa tin, đám quý tộc kia mất hứng, nhất định sẽ làm chút chuyện ngăn trở."
Một Đoàn Đoàn cũng có thể làm cho đám thế gia quý tộc ồn ào, huống hồ là một tòa soạn?
Động tĩnh sẽ chỉ lớn hơn, phiền toái cũng sẽ chỉ nhiều hơn.
Tạ Hồng vừa nghe, lập tức nhíu chặt mày, vội vàng nói: "Vậy phải làm thế nào cho phải? Liệu có ảnh hưởng đến việc phát triển toà soạn hay không?"
Dung Chiêu trầm tư một lát, gật đầu: "Có khả năng này, nếu Hoàng thượng mất hứng, các đại thần lại phản đối, mà ba vị hoàng tử không thể thật lòng liên thủ, tòa soạn này mở ra cũng có thể đóng cửa."
Nếu ba vị hoàng tử kiên trì, Vĩnh Minh Đế và các triều thần sẽ không ngăn cản.
Mà ba vị hoàng tử nếu như không phải đặc biệt kiên trì, liền cho người khác cơ hội để ngăn trở.
Tạ Hồng mặt ủ mày chau.
Dung Chiêu ngược lại bình tĩnh: "Chúng ta phải nghĩ thêm cách, phải làm cho bọn họ thật lòng nguyện ý liên thủ mở tòa soạn..."
Dừng một chút, cô thở dài: "Nếu có thể có một thế lực khác xuất hiện, khiến cho ba người bọn họ kiêng kị, ngược lại có thể tạm thời liên thủ, đáng tiếc hiện giờ chỉ có ba người tranh đấu lợi hại."
Tạ Hồng nghe vậy càng mặt ủ mày chau.
Lúc này, xe ngựa đột nhiên dừng lại.
Tạ Hồng kinh ngạc vén rèm lên, vừa lúc nghe được thanh âm bên ngoài: "Là Dung thế tử sao?"
Giọng của Quan Mộng Sinh.
Dung Chiêu thuận tiện nhìn ra ngoài, không chỉ có một mình Quan Mộng Sinh, từ trong trà lâu đi ra có Bùi Quan Sơn, Bùi Thừa Quyết cùng với đám người huynh đệ Trương gia.
Yo, bữa tiệc của thế hệ thứ hai. có muốn tụ tập không?"
Dung Chiêu cao giọng nói: "Chiêu rất vui lòng."
Nói xong, cô xuống xe ngựa, đi về phía cửa trà lâu.
Nhiều ngày không gặp, Dung Chiêu lại mới trải qua đại kiếp sinh tử, bọn họ vốn tưởng rằng Dung Chiêu sẽ rất chật vật, không nghĩ tới người này từ trên xe ngựa đi xuống vẫn rực rỡ lóa mắt như trước, khiến người ta không dời được tầm mắt.